Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Mấy chục con ngựa vẩy rồng giống như sấm sét, xông về phía Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh băng lạnh vô cùng!
Trong tích tắc!
Ngựa vẩy rồng của Thẩm Thông xông đến gần, giơ guốc ngựa dẫm mạnh về phía Diệp Bắc Minh!
Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công một quyền!
Gru!
Một tiếng rồng gầm.

Từ phía sau anh bùng phát ra sát khí ngút trời!
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe!
Thẩm Thông chấn hãi phát hiện mình bị bay đi, ngựa vẩy rồng nổ tung hóa thành sương máu!
Mấy chục con ngựa vẩy rồng còn lại không kịp thắng phanh lại, lúc xông lên.

Phụt! Phụt! Phụt!...!
Diệp Bắc Minh tung quyền, tấn công toàn bộ tất cả ngựa vảy rồng!
Mấy chục người trên lưng ngựa bị đánh bay ra, tất cả ngã mạnh xuống đất.

Mấy võ giả cấp võ thánh trở xuống ngã chết tại chỗ!
Thẩm Thông cũng cắm đầu vào trong bùn đất như con chó chết!
Dùng mặt phanh lại!
Nếu không phải hắn mặc áo giáp, cú ngã này không chết thì cũng tàn phế!
Liền sau đó.

Thẩm Thông bò ra với khuôn mặt đầy bụi đất, nôn ra máu tươi, không thể tin nổi tức giận thét: “Vãi! Vãi! Vãi thật!”
“Nhóc con, mày dám đánh ôn thần Thẩm Thông tao?”
“Mày có biết bố tao…”
Ầm!

Lôi ảnh trùng trùng!
Một bóng người bay lên không trung!
Thẩm Thông ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy một bàn chân từ trên trời giáng xuống!
Đồng tử của hắn co mạnh lại, con ngươi kinh hãi sắp nứt ra!
Một luồng khí tức chết chóc bao trùm hắn!
Liền sau đó.

Cái chết đến!
Phụt!
Bàn chân đó trực tiếp dẫm Thẩm Thông lún sâu xuống dưới đất, hóa thành một vũng bùn!
Ôn thần này nằm mơ cũng không ngờ mình lại chết như vậy!
Nhìn thấy cảnh này.

“A!”
“Cậu chủ!”
“Không!”
Mấy chục người còn lại phát ra tiếng kêu thảm kinh sợ.

Bọn họ không phải sợ Diệp Bắc Minh!
Mà sợ vì Thẩm Thông đã chết!
Mấy ông lão gào thét, trái tim sợ đến ngừng đập: “Giết! Giết! Giết!”
“Không tiếc mọi giá, giết tên nhãi này cho tôi!”
Bọn họ vừa định ra tay!
Diệp Bắc Minh dậm chân ra tay trước.

Đến trước người ông lão lên tiếng hét!
Ánh mắt lạnh lùng, một chưởng từ trên trời đập xuống!
Phụt!
Cái đầu nổ tung, cơ thể hóa thành sương máu!
“Mày!”
Những người còn lại sợ hãi không thôi: “Rốt cuộc mày là ai?”
Bọn họ đều sợ đến ngu người!
Thanh niên này là ai?
Mà sát phạt quyết đoán như vậy!
“Chẳng lẽ mày không biết bọn tao là người của nhà họ Thẩm sao?”, một ông lão không dám tin hỏi.

Đáp lại ông ta là một quyền của Diệp Bắc Minh!
Phập!
Ông lão ầm ầm nổ tung, bỗng chốc chết oan chết uổng!
“Suýt!”
Người còn lại hít khí lạnh, cuối cùng đã biết hôm nay gặp phải kẻ tàn nhẫn.

Bọn họ nhận lệnh nhà họ Thẩm, bảo vệ Thẩm Thông.

Không hề kiêng sợ quen rồi!
Trước nay chưa từng gặp kẻ độc ác như Diệp Bắc Minh.

Phụt! Phụt! Phụt!
Âm thanh máu thịt nổ tung vang lên liên tiếp, những người này vốn không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.

Những chỗ đi qua, tất cả bỏ mạng!
Khi Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và bát trưởng lão chạy đến, hiện trường chỉ còn lại máu tươi và xác chết khắp đất!
Bát trưởng lão sợ run rẩy: “Cậu ấm lớn nhất nhà họ Thẩm tổ địa Côn Luân Hư – Thẩm Thông!”
“Bị cậu giết rồi?”
Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu, tự nhiên giống như nghiền chết một con kiến: “Tiếp tục lên đường!”


Ba mươi phút sau.

Đội quân nhà họ Thẩm chạy đến hiện trường.

Nhìn thấy máu và thi thể khắp đất, tất cả đều kinh sợ!
Một ông lão run run xông đến trước một chiếc xe ngựa sang trọng nhất: “Báo! Gia chủ, cậu Thông chết rồi!”
Trong xe ngựa vang lên tiếng thét: “Cái gì?”
Ông ta xông ra nhìn!
Suýt nữa ngất xỉu!
“Thông Nhi! Không!”
Một tiếng gầm thét vang tận trời xanh: “Là ai đã giết con trai của Thẩm Vạn Tứ này?”
“Tao phải cho cả gia tộc mày bồi táng!”
Lúc nghỉ ngơi trên đường.

Tiêu Dung Phi nhìn Diệp Bắc Minh, nói rõ từng chữ: “Cậu Diệp, cậu đã giết cậu ấm đệ nhất tổ địa!”
“Cậu theo tôi về nhà họ Tiêu, tôi có cách bảo vệ cậu!”
Tiêu Dung Phi vô cùng nghiêm túc.

Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối: “Không cần lo chuyện nhà họ Thẩm, đến cấm địa long mạch trước rồi tính”.

Tiêu Dung Phi cau mày: “Cậu Diệp, đây không phải chuyện đùa đâu”.

“Cậu không biết nhà họ Thẩm đáng sợ thế nào đâu, tiền tài của nhà họ Thẩm được gọi là số một Côn Luân Hư!”
“Thẩm Vạn Tứ được gọi là ‘thần tài’, nếu ông ta lên tiếng, chắc chắn có cường giả đồng ý ra tay đối phó cậu!”
Tiêu Nhã Phi đi đến, yếu ớt nói: “Anh Diệp, anh nghe lời chị em đi mà”.

“Chị ấy thực sự sẽ không hại anh đâu!”
Bề ngoài hai người trông rất giống nhau.

Một người lạnh lùng, một người hoạt bát!
Hình nụ cười trên gương mặt Tiêu Nhã Phi.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh giãn ra: “Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu”.

Đôi mắt của Tiêu Nhã Phi lóe lên: “Thật không?”
Cô ta trực tiếp ghé đến, mở to đôi mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh bao nhiêu tuổi?”
“Có bạn gái chưa?”

“Có cần em giới thiệu bạn gái cho anh không, chị của em cũng độc thân!”
Tiêu Nhã Phi rất to gan.

“Khụ khụ!”
Diệp Bắc Minh
“Năm nay anh hai mươi ba tuổi!”
“Có một vợ chưa cưới, còn có mấy hồng nhan tri kỷ”.

Tiêu Nhã Phi kinh ngạc: “Hả?”
Trong đôi mắt của Tiêu Dung Phi lóe lên tia thất vọng một cách khó hiểu!
‘Với thực lực của anh ta, có mấy người phụ nữ cũng rất bình thường…’
‘Tiêu Dung Phi ơi là Tiêu Dung Phi, mày đang làm gì hả? Mày nghĩ mấy việc này làm gì?’
‘Cũng chẳng liên quan đến mày!’
Đột nhiên.

Giọng của Tiêu Nhã Phi vang lên: “Chị, chị nghe thấy chưa?”
“Anh ấy mới hai mươi ba tuổi!”
Tiêu Dung Phi cũng phản ứng lại.

Liền sau đó.

Cô ta hít khí lạnh: “Cậu Diệp, cậu… cậu mới hai mươi ba tuổi?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Sao thế?”
Cái miệng nhỏ của Tiêu Nhã Phi khẽ mở: “Làm sao? Anh Diệp, anh biết với độ tuổi của anh mà có thể giết võ giả tiên thiên thì là thế nào không?”
“Hai mươi ba tuổi!”
“Có một không hai, trước nay không có, sau này cũng không có!”
“Trên lịch sử của Côn Luân Hư, cũng chưa từng có ai hai mươi ba tuổi đã có thể giết võ giả tiên thiên!”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Cũng không phải thực lực của tôi”.

“Dựa vào thanh kiếm đó đấy”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận