Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Cho người đưa mười ngàn viên đan dược thiên phẩm qua đó!
Trong tích tắc.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào nhà họ Tiêu!
Tiêu Đạo Sơn cũng thộn người: “Giao dịch thành công rồi?”
Mười ngàn viên đan dược được đưa đến nhà họ Tiêu, tất cả mọi người đều đỏ mắt!
“Vãi!”
“Đơn giản thế ư?”
“Nhà họ Tiêu được lợi lớn rồi!”
“Vãi! Vãi! Vãi! Lần này nhà họ Tiêu, ít nhất kiếm được bốn triệu khối nguyên!”, rất nhiều gia tộc trong tổ địa suýt đố kỵ chết được.

Hoàng Phủ Nguyệt vô cùng kích động: “Ông xã, lần này chúng ta lập công lớn rồi!”
“Tiện tay kiếm được mấy triệu khối nguyên, sau khi quay về, ông cụ chắc chắn sẽ nhìn ông bằng cặp mắt khác!”
Tiêu Đạo Sơn mỉm cười nhìn hai con gái của mình: “Đó là cậu Diệp có ý nể mặt, nếu không phải vì hai con gái quen biết cậu Diệp!”
“E rằng… ha ha, chuyện tốt này chưa đến lượt chúng ta!”
Tiêu Đạo Sơn đứng lên, cười nói về hướng sân khấu bán đấu giá: “Ha ha ha, cảm ơn cậu Diệp!”
“Tiêu Đạo Sơn không mang theo nhiều nguyên như vậy, tạm thời chỉ có ba triệu khối nguyên!”
“Mười ba triệu khối nguyên còn lại, trong một ngày sẽ đưa đến thành Côn Luân!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Được!”
Anh cũng không sợ nhà họ Tiêu ăn quỵt.

Hoàng Phủ Nguyệt ngẩn người, nhìn sang hai con gái: ‘Chắc không phải sát thần này có hứng thú với con gái mình chứ?’
Tiêu Dung Phi nhìn lên sân khấu bán đầu giá, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!”
Trên thực tế.

Hoàn toàn là nhà họ Tiêu tự đa tình!
Anh không thèm lãng phí thời gian!
Chỉ cần có người ra giá, anh trực tiếp ra tay.

Bất kể gia tộc nào!
Đột nhiên.

Giọng của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Lô thứ hai, mười ngàn viên đan dược thiên phẩm, giá khỏi điểm mười lăm triệu khối nguyên!”
“Nhà họ Võ tổ địa, ra giá mười sáu triệu khối nguyên!”
Một ông lão hô lớn.

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Một, hai…”
Các thế lực khác lập tức sốt ruột.

“Huyền Lôi Cốc, ra giá mười sáu triệu năm trăm ngàn khối nguyên!”
“Thiên Kiếm Tông, ra giá mười bảy triệu khối nguyên!”
“Lưu Ly Tông, ra giá mười tám triệu khối nguyên!”
“Nhà họ Hàn tổ địa, ra giá mười chín triệu khối nguyên!”
“…”
Các giọng nói vang lên.

Cả hội trường nóng rực!
Lôi Bằng gần như muốn xỉu: “Anh sát thần, lợi hại!”
“Chắc chắn đây là cuộc đấu giá đầu tiên trên lịch sử Côn Luân Hư!”
“Quá khủng bố!”
“Chúng ta lại được chứng kiến lịch sử?”
Đám người Mục Thừa, Tống Điệp Y kích động đên toàn thân run lên.

Đôi môi run rẩy!
Mộc Tuyết Tình nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt phức tạp, cảm thấy rất không chân thực: ‘Ban đầu khi mình biết đến người này, là được nghe Nhược Giai nói đến!”
‘Một người bình thường giới phàm tục, lại có thể đi đến ngày hôm nay? Mình đang nằm mơ sao?’
Đột nhiên.

Một giọng nói thanh lạnh vang lên, kéo Mộc Tuyết Tình về hiện thực.

“Nhà họ Dịch tổ địa, ra giá hai mươi ba triệu khối nguyên!”
Cả hội trường lập tức yên tĩnh!
Tất cả mọi người nhìn qua.

“Trưởng công chúa của nhà họ Dịch tổ địa, Dịch Tư Dao?”
“Cô ta chính là đệ nhất mỹ nữ tổ địa?”
“Quả nhiên xinh đẹp!”
Ánh mắt của rất nhiều võ giả nam đều sáng lên.

Dịch Tư Dao đứng ở đó, như chim hạc đứng giữa đàn gà.

Sau khi cô ta ra giá, rất nhiều thế lực đều im miệng.

Mười ngàn viên đan dược thiên phẩm.

Cái giá hai mươi ba triệu khối nguyên có hơi cao!
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Một, hai, ba!”
“Nhà họ Dịch tổ địa, hai mươi ba triệu khối nguyên, giao dịch thành công!”
Đấu giá tiếp tục.

Dịch Tư Dao nhiều lần ra giá, tổng cộng mười lần đấu giá, cô ta ra giá thành công năm lần!
Tất cả đều vào khoảng hai mươi năm triệu khối nguyên!
Ra giá cao hơn giá thị trường năm triệu!
Một lúc cướp được năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm!
“Nhà học Dịch thật là giàu có!”
“Thật lợi hại!”
Rất nhiều người không nhịn được khen ngợi.

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm đã đấu giá xong, sau đây đấu giá đan dược thiên phẩm và đan dược thánh phẩm”.

“Mời mọi người rời bước di chuyển đến phòng đấu giá của Vạn Bảo Lâu và thương hội nhà họ Ngô!”
Ánh mắt mọi người lóe lên.

Đan dược thiên phẩm và đan dược thánh phẩm, bọn họ vốn không thể nhúng tay được!
Không thể nào đấu giá trước mặt hàng triệu người.

Đấu giá riêng cũng là bình thường!
Dịch Tư Dao mỉm cười: “Anh Diệp, trong tay của Tư Dao tạm thời chỉ có năm triệu khối nguyên!”
“Đội tôi về nhà họ Dịch, sẽ cử người đưa đến một trăm năm mươi triệu còn lại cho anh”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Tôi cho cô thời gian ba ngày!”
Rồi quay người định đi.

“Ha ha”.

Dịch Tư Dao khẽ cười một tiếng.

Chậm rãi ngồi xuống.

Mấy ông lão bên cạnh cau mày, không nhịn được nén thấp giọng.

Nói nhỏ tiếng chỉ có Dịch Tư Dao có thể nghe thấy: “Cô chủ, cô hơi bốc đồng rồi!”
“Cho dù là nhà họ Dịch chúng ta, trong vòng ba ngày cũng không gom được nhiều nguyên như vậy!”
“Đúng thế cô chủ, trong vòng ba ngày không lấy ra được nhiều nguyên như vậy, chẳng phải sẽ đắc tội với sát thần sao?”
Có mấy người lo lắng!
Dịch Tư Dao ngạo mạn cười một tiếng: “Không có thì không có? Đắc tội với anh ta?”
“Sợ cái gì!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui