Thư ký Tiền tản bộ ở phía sau!
Người đàn ông trung niên cười nói: "Nơi này quả nhiên là rất tốt, vườn hoa của nhà họ Dịch còn lớn hơn cả ngự hoa viên ở Long Đô!"
Diệp Bắc Minh cười khẽ: "Nếu sư huynh thích, có thể tới nơi này ở lâu dài".
Thư ký Tiền bị dọa đến nghẹn họng nhìn trân trối!
Khóe miệng không ngừng co rúm!
Ngài đúng là dám nói!
Người đàn ông trung niên cười lắc đầu: "Long quốc còn không thể rời khỏi anh, trừ khi sư đệ đứng ra quản lý chuyện của Long quốc!"
Anh ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Anh mới có thể rảnh rỗi được!"
Cái gì?
Thư ký Tiền chấn động.
Bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh!
Đây là muốn Diệp Bắc Minh tiếp nhận vị trí Long chủ sao?
Ông trời ơi..!
Nếu như truyền về Long Đô, sợ là sẽ chấn động long trời lở đất mất!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Sư huynh đừng nói giỡn, chờ xử lý xong chuyện ở Côn Luân Hư đã".
"Sau đó em sẽ khởi hành đi tìm mẹ em, hơn nữa em đã đồng ý với các sư phụ rồi!"
"Em sẽ để ba chữ Diệp Bắc Minh này truyền ra khắp toàn thế giới!"
Người đàn ông trung niên trầm mặc một lát.
Giống như là thở dài!
Sau đó mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, nếu đã như vậy, anh cũng không cần phải nhiều lời nữa".
"Bây giờ em đã là Long soái, chức vị này đã không có cách nào tăng lên nữa!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nói đến Long soái, thật ra em cũng đâu có làm gì!"
Người đàn ông trung niên cười mắng một tiếng: "Cho nên? Em còn biết thân phận của mình sao?"
"Những tướng sĩ của đội Thiên Cơ vẫn còn ở thành Côn Luân chờ em, em không đi huấn luyện bọn họ một chút sao?"
Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ.
Trong khoảng thời gian này anh đã quá bận rộn.
Cho nên đã quên mất các tướng sĩ.
Anh liền dứt khoát đáp ứng: "Được, hai ngày sau em sẽ đến thành Côn Luân một chuyến, tự mình huấn luyện các tướng sĩ".
"Có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi!"
Người đàn ông trung niên vô cùng vui vẻ.
Không bao lâu sau đã dẫn thư ký Tiền rời đi.
...!
Diệp Bắc Minh trở lại thành Côn Luân.
Trực tiếp tiến vào đội Thiên Cơ!
"Long soái, Long soái đến rồi!"
Lư Quốc Phong là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
"Đậu má, Long soái trở về!"
"Nhanh lên!"
Đám người Đoạn Nha, Thạch Lỗi xông lên, vô cùng kích động.
Tất cả các tướng sĩ đang huấn luyện đều dừng lại.
Hơn ba ngàn tướng sĩ vây quanh Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt của ai nấy cũng đều nóng như lửa đốt!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Mọi người vất vả rồi!"
Toàn thể đội Thiên Cơ trăm miệng một lời trả lời: "Bảo vệ quốc gia, không vất vả!"
"Nếu mọi người đã không thấy vất vả, vậy thì tốt, từ giờ trở đi tôi sẽ huấn luyện mọi người!"
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Một giây sau.
"Rõ!"
Tất cả tướng sĩ của đội Thiên Cơ đều vô cùng kích động, ai nấy đều giống như điên cuồng vậy.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới thế mà Long soái còn có thể tự mình xuất hiện huấn luyện bọn họ!
Ròng rã một ngày.
Tất cả mọi người đội Thiên Cơ giống như không biết mệt mỏi vậy!
Diệp Bắc Minh huấn luyện xong liền rời đi.
Vừa đi ra khỏi đội Thiên Cơ đã thấy một bóng hình xinh đẹp chờ ở đó.
"Thiếu chủ!"
Lăng Thi Âm chủ động đi tới.
Diệp Bắc Minh thấy hơi khó hiểu: "Sao cô lại ở chỗ này chờ tôi?"
Sắc mặt Lăng Thi Âm vô cùng nghiêm trọng, nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
"Thật ra 23 năm trước nữ chủ nhân đã để lại hai điều kiện!"
"Thỏa mãn bất kỳ một điều kiện nào, tôi đều có thể nói cho thiếu chủ tất cả!"
"Thứ nhất là trong vòng một năm, thiếu chủ trở thành Võ Đế!"
"Thứ hai, thực lực của thiếu chủ có thể không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của người nào trong Côn Luân Hư!"
"Thuộc hạ cho rằng mặc dù thiếu chủ vẫn chưa trở thành Võ Đế!"
"Nhưng thực lực của thiếu chủ đã thỏa mãn điều kiện thứ hai".
Lăng Thi Âm hít sâu một hơi: "Tôi có thể nói cho thiếu chủ tất cả!"
"Cho dù thiếu chủ muốn hỏi cái gì, tôi đều sẽ thành thật trả lời!"
Diệp Bắc Minh sững sờ!
Một giây sau.
Anh không kịp chờ đợi hỏi: "Rốt cuộc mẹ tôi đã để lại cho cô tin tức gì?"
Lăng Thi Âm nhìn lướt qua bốn phía: "Thiếu chủ, ở đây nhiều người không tiện, chúng ta ra nơi khác nói".
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu thật sâu.
Hai người trở lại Vạn Bảo Lâu, đi thẳng đến một gian mật thất.
Sau khi đóng cửa lại.
Lăng Thi Âm mới vô cùng nghiêm túc nói: "Nữ chủ nhân biết thiếu chủ có thiên phú tu võ kinh khủng, bà ấy cũng biết ngài nhất định sẽ trở thành Võ Đế!"
"Nhưng điều mà nữ chủ nhân không nghĩ tới là bây giờ thực lực của thiếu chủ ngài lại có thể đối kháng với bất kỳ thế lực nào trong Côn Luân Hư!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc mẹ tôi đã đi đâu rồi?"
Lăng Thi Âm trả lời ngắn gọn: "Hoàng triều Đại Chu!"
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát.
Anh tiếp tục hỏi: "Cô có biết bố tôi là ai không?"
Lăng Thi Âm khẽ gật đầu: "Tôi đã nghe nữ chủ nhân nói qua, ông ấy là một vị cường giả chí cao vô thượng!"
"Nhưng thân phận của ông ấy rất mẫn cảm, cho nên thuộc hạ cũng không biết".
Thân phận rất mẫn cảm?
Rốt cuộc là thân phận gì mà ngay cả người làm con như mình cũng không được biết?
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Vì sao mẹ tôi lại phải rời khỏi Côn Luân Hư?"
"Lấy thực lực của bà ấy, tôi cho rằng hoàn toàn đã đủ để bảo vệ tôi!"
"Cho dù toàn bộ Côn Luân Hư đều đối đầu với mẹ tôi, cũng có thể để tôi khỏe mạnh trưởng thành chứ?"
Ánh đã sớm đoán được thực lực của mẹ mình tuyệt đối không tầm thường!
Lăng Thi Âm trả lời: "Đúng vậy, thực lực của nữ chủ nhân rất khủng bố".
"Ít nhất là trong Côn Luân Hư không ai có thể uy hiếp được bà ấy!"
"Nữ chủ nhân cho thiếu chủ mai danh ẩn tích, không phải bởi vì lo lắng Côn Luân Hư, mà là vì uy hiếp khác!"
"Uy hiếp khác?"
Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
Đột nhiên.
Ánh mắt của anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Là uy hiếp bên hoàng triều Đại Chu sao?"
"Đúng thế".
Lăng Thi Âm khẳng định trả lời: "Nữ chủ nhân nói đã chuẩn bị cho ngài 99 sư phụ và mười sư tỷ!"
"Chỉ cần không rời khỏi Côn Luân Hư, sẽ có thể bảo vệ ngài đến khi trưởng thành!"
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình..