Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Tôn Thiến lắc đầu: “Cái này trong thời gian rất ngắn tôi cũng không giải thích rõ ràng được”.

“Về sau nếu anh gặp được Nhược Tuyết, để cậu ấy đích thân nói với anh”.

“Tôi chỉ biết người phụ nữ này mới là mẹ ruột của Nhược Tuyết!”

“Hơn nữa Nhược Tuyết quay về cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào đâu”.

“Anh không cần lo lắng!”

Diệp Bắc Minh rất không hài lòng với giải thích này.

Anh cho rằng Tôn Thiến chắc chắn còn có chuyện gì gạt mình: “Cô còn biết gì nữa?”

“Không có”

“Không có?”

“Đúng vậy”.

Mặt Tôn Thiến tỏ vẻ ngây thơ.

“Hừm!”

Diệp Bắc Minh hừ lạnh, một luồng khí lạnh phả vào mặt.

Mặt đẹp của Tôn Thiến trong nháy mắt trắng bệch.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tôn Thiến, cô có biết không, giấu diếm tin tức như vậy sẽ khiến Nhược Tuyết rơi vào nguy hiểm?”

“Nếu cô là bạn của cô ấy thì phải thật lòng nói cho tôi biết, chứ không phải giấu diếm”.

“Cô cho rằng cô đang giúp Nhược Tuyết hả, trên thực tế là đang hại cô ấy đó!”

Tôn Thiến ngẩn ngơ.

Cúi đầu, cắn môi.

Cô ta do dự mấy giây,

Ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Bắc Minh.

“Tôi thật sự không hiểu nổi hai người!”

“Nhược Tuyết nói, không nói cho anh là vì muốn bảo vệ anh!”

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Bảo vệ tôi?”

Tôn Thiến không giấu nổi: “Đúng vậy, vì bảo vệ anh”.

“Nhược Tuyết nói cho tôi biết, gia tộc của cậu ấy là nhà họ Hạ Cổ Võ gì đó!”

Soạt!

Trong phòng làm việc yên tĩnh.

“Nhà họ Hạ Cổ Võ?”

Vạn Lăng Phong ngây người, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Diệp Bắc Minh cũng không ngờ đến chuyện này.

Tôn Thiến tiếp tục nói: “Nhược Tuyết bảo là từ nhỏ cậu ấy bị gia tộc bắt đính hôn, đối phương cũng là một gia tộc rất mạnh”.

“Nhược Tuyết bất mãn, cho nên mới chạy đến đây”.

“Bây giờ sắp đến ngày cưới, người nhà bảo cậu ấy quay về”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui