…
Mấy giây ngắn ngủi, trên cả quảng trường, ngoại trừ Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết, thì không ai còn đứng.
Đôi mắt của lão tổ nhà họ Hạ như thương long, từ cao nhìn xuống Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu rất to gan!”
Diệp Bắc Minh bình bĩnh: “Gan của tôi vốn dĩ đã rất to rồi”.
“Ha ha ha!”
Lão tổ nhà họ Hạ bật cười, không nhịn được gật đầu: “Rất được, cậu được lắm!”
“Dám xông vào gia tộc cổ võ, từ xưa đến nay, cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh sững lại.
Chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Không ngờ.
Lão tổ nhà họ Hạ nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, bây giờ quỳ xuống, khấu đầu gia nhập nhà họ Hạ, nhận tôi là tổ tiên!”
“Tôi làm chủ ban Hạ Nhược Tuyết cho cậu!”
“Hơn nữa, bắt đầu từ bây giờ, tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Hạ, cậu sử dụng tùy ý”.
“Gia chủ kế nhiệm của nhà họ Hạ, tạm thời để trống, đợi con của cậu và Hạ Nhược Tuyết trưởng thành, bất luận trai hay gái, nó cũng là gia chủ kế nhiệm!”
Toàn hội trường im phăng phắc!
Đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất!
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngẩn người.
Lại có chuyện gì vậy?
Diệp Bắc Minh xông vào nhà họ hạ, coi thường uy nghiêm của gia tộc cổ võ.
Lão tổ nhà họ Hạ ra mặt, lại còn mời Diệp Bắc Minh gia nhập vào nhà họ Hạ?
Vãi!
Điên cuồng quá rồi!
Đây là gia tộc cổ võ đó!
Chỉ cần Diệp Bắc Minh gật đầu, là một bước lên trời!
Tất cả võ giả có mặt, kể cả đám người Ngụy Kinh Phú, Đường Kình Thương, đều đỏ mắt, chỉ mong mình chính là Diệp Bắc Minh.
Lập tức gật đầu đồng ý!
Bọn họ lăn lộn cả đời, vừa mới có tư cách bước vào cánh cổng gia tộc cổ võ.
Trở thành khách mời của gia tộc cổ võ.
Diệp Bắc Minh lại có thể trực tiếp trở thành nòng cốt của gia tộc cổ võ.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Mau đồng ý đi!”, một vài võ giả đã không nhịn được, miệng lẩm bẩm nói.
Tự thay thế thân phận của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bật cười: “Xin lỗi, tôi từ chối”.