Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, xuất hiện ở trước người Mộ Dung Hải.

Anh đưa một bàn tay ra áp xuống!
Trong lòng Mộ Dung Hải bộc phát ra một ngọn lửa giận vô hình, nghiêm nghị hét to: "Diệp Bắc Minh, chúng tôi còn chưa bắt đầu gây chuyện với cậu, cậu lại dám ra tay trước?"
Ông ta đã sắp giận điên lên!
Mộ Dung Hải thề, Diệp Bắc Minh tuyệt đối là người kiêu ngạo nhất mà ông ta từng gặp trên đời!
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, một lực lượng không thể ngăn cản đã nghiền ép xuống.

Ầm!
Mộ Dung Hải vừa định phản kháng, lại cảm giác bả vai bị di chuyển, gân mạch trong cơ thể đứt đoạn!
Ông ta nằm rạp trên mặt đất giống như chó chết!
"Mộ Dung trưởng lão!"
Những người khác của Long Đường vô cùng sợ hãi, vây quanh Diệp Bắc Minh.

Đang muốn ra tay!
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn đám người, mà nhấc chân giẫm lên trên đầu Mộ Dung Hải: "Trở về nói cho người cầm quyền của Long Đường, về sau Côn Luân Hư sẽ do Diệp Bắc Minh tôi định đoạt!"
"Nếu người của Long Đường còn dám xuất hiện, nhảy nhót một lần ở trước mặt tôi!"
"Nhà họ Thẩm hôm nay chính là Long Đường ngày mai!"
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Trong lòng tất cả mọi người đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi!
Thế mà anh lại uy hiếp Long Đường?
Ông trời ơi!
Kẻ này thật ngông cuồng!
Ngông cuồng đến mức không coi ai ra gì!
Đây chính là Long Đường!

Mấy ngàn năm nay, Long Đường đều là tồn tại chí cao vô thượng của Côn Luân Hư!
Ngoại trừ chỗ kia ra, ai còn dám ngỗ nghịch Long Đường?
"Cậu!"
Mộ Dung Hải xấu hổ gào thét.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: "Làm sao? Ông không phục?"
Anh nhấc chân hung hăng giẫm một cái!
Ầm!
Một cánh tay của Mộ Dung Hải nổ tung ầm vang, đau nhức kịch liệt khiến ông ta thống khổ hét thảm lên: "A!"
Giờ phút này.

Trong đầu Mộ Dung Hải chỉ có một suy nghĩ, nếu còn phản bác một câu nữa, vị Sát Thần này sẽ giết ông ta thật!
Ông ta hoảng sợ kêu to: "Phục, Mộ Dung Hải tôi phục! Sát Thần đại nhân tha mạng!"
A!
Thế mà trưởng lão Chấp Pháp Đường của Long Đường cũng phải sợ?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi.

Trong lòng của tất cả mọi người đều sinh ra một suy nghĩ: 'Từ hôm nay trở đi, toàn bộ Côn Luân Hư còn có ai có thể trị được anh nữa?'
Diệp Bắc Minh mất hết cả hứng khoát tay: "Cút đi!"
Mộ Dung Hải đứng lên, dẫn đám người Long Đường chật vật rời đi!
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt đến trên người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh.

"Không phải mấy người muốn giết tôi sao?"
Bốn người quay sang nhìn nhau!
Yêu Nữ Oản Oản làm ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, hai mắt đẫm lệ quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh, ôm lấy đùi của anh: "Đại nhân, tha mạng đi!"
"Chúng tôi biết sai rồi!"
"Nô gia bây giờ chính là của ngài, ngài muốn làm gì với tôi cũng được!"
"Ngài muốn cái gì, tôi sẽ cho ngài cái đó!"
Cô ta ngẩng đầu.

Giống một con mèo nhìn Diệp Bắc Minh, liếm đôi môi đỏ mê người của mình.

Ánh mắt những người còn lại đều nóng rực như lửa, huyết dịch đều muốn sôi trào lên!
Chỉ cần Diệp Bắc Minh cúi đầu là có thể nhìn thấy dãy núi chập trùng: "Thật sự muốn cái gì cũng được sao?"
"Đương nhiên".

Yêu Nữ Oản Oản hưng phấn hẳn lên.

Trong đầu đã cô ta đã tưởng tượng ra cảnh mình bị Diệp Bắc Minh đặt ở dưới thân!
"Một người đàn ông ưu tú như vậy, chết ở trong tay anh ấy cũng được!"
Đương nhiên.

Không phải bị giết chết, mà là một kiểu chết loại khác!
Nghĩ tới đây.

Thân thể của cô ta giống như bị điện giật!

Hai chân khẽ run lên: "Ngài muốn cái gì cũng được!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng: "Tôi muốn mạng của cô!"
Yêu Nữ Oản Oản thay đổi sắc mặt: "Cái gì? Ngài".

Ầm!
Diệp Bắc Minh đạp một cước ra ngoài, Yêu Nữ Oản Oản bay ra, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.

Mọi người ngẩn ngơ!
Yêu Nữ Oản Oản tuyệt đối là báu vật, một người đẹp tuyệt sắc đứng trong top mười bảng nữ thần Côn Luân Hư, cứ thế mà chết đi?
"Chạy!"
Phó Thập Nhất Lang hét lớn một tiếng.

Mấy người lập tức xoay người chạy!
Diệp Bắc Minh nhảy lên thật cao giống như một con khỉ, giẫm trên lưng Phó Thập Nhất Lang!
"Răng rắc" một tiếng vang thật lớn.

"A!"
Phó Thập Nhất Lang kêu thảm, rơi xuống đập vào mặt đất giống như thiên thạch, hóa thành một đống máu me!
Thẩm Lang muốn rách cả mí mắt, sủa loạn một tiếng: "Diệp Bắc Minh, cậu quá hung tàn!"
"Cậu làm như vậy, không sợ bị các thế lực lớn của Côn Luân Hư hợp tác tấn công sao?"
Diệp Bắc Minh trực tiếp xông tới: "Côn Luân Hư chắc chắn sẽ thần phục dưới chân của tôi, hợp tác tấn công?"
"Anh cho rằng bọn họ có lá gan này sao?"
Cuồng vọng!
Cao ngạo!
Coi trời bằng vung!
Loại khí thế này khiến tất cả mọi người ở đây đều phải nghẹn họng nhìn trân trối!
"Cậu!"
Thẩm Lang bị dọa đến mức con ngươi co rụt lại.

Diệp Bắc Minh đứng ở trước người hắn, đấm ra một quyền!
Thẩm Lang bay thẳng ra ngoài, phun ra mười mấy ngụm máu tươi, nằm rạp trên mặt đất cầu xin: "Đại nhân, tha mạng!"
"Thẩm Lang tôi biết sai rồi, cầu xin đại nhân tha cho tôi một lần, từ giờ trở đi tôi chính là con chó của đại nhân ngài!"

"Ngài bảo tôi giết ai tôi sẽ giết kẻ ấy, ngài muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó!"
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới.

Rầm rầm rầm!
Thẩm Lang điên cuồng dập đầu!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Tôi đã đã cho mấy người cơ hội lúc ở Tử Vong cốc, nhưng mấy người lại không lựa chọn thần phục!"
"Cái gì?"
Thẩm Lang sững sờ.

Diệp Bắc Minh vung bàn tay lên, đập hắn thành mưa máu.

Thiên hạ đệ nhất kiếm Thẩm Lang, chết!
Diệp Bắc Minh không chút do dự, xoay người một cái để mắt tới Quỷ Thủ Độc Thánh!
Quỷ Thủ Độc Thánh kinh hãi đến mức tê cả da đầu, không ngừng lui lại: "Cậu Diệp, tôi không có một chút ác ý nào với cậu cả!"
"Tôi nguyện ý làm chó của ngài, nguyện ý làm nô lệ của ngài!"
"Thậm chí tôi có thể ký kết khế ước nô lệ, chỉ cần ngài…"
Nhưng còn chưa nói xong.

Quỷ Thủ Độc Thánh liền nhìn thấy Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đánh tới!
Hắn sợ đến mức trái tim như muốn nổ tung!
Tê cả da đầu!
Một cảm giác căm giận ngút trời và sợ hãi đồng thời ở sinh ra trong lòng.

Hắn phẫn nộ gào thét: "Diệp Bắc Minh, cậu đúng là khinh người quá đáng!"
"Tôi đã nguyện ý thần phục, thế mà cậu còn không chịu buông tha cho tôi, đúng là độc ác!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận