Ánh mắt Mộ Thiên Thiên nhìn về phía Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn thay đổi!
Cô ta có một chút hối hận: “Nếu lúc trước mình đến Côn Lôn Hư, thái độ đối với anh ấy tốt một chút, có phải bây giờ quan hệ của chúng ta đã khác hẳn không?”
Chu Lạc Ly mỉm cười: “Tiểu sư đệ, xử lý nhà họ Chu như thế nào đây?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Bắt đầu từ lúc ông ta muốn tiêu diệt nhà họ Diệp của em, đã không còn cần thiết để tồn tại nữa rồi!”
“Càng đừng nói nhà họ Chu còn có liên quan đến việc nhà họ Diệp bị giết năm đó!”
“Không chỉ là nhà họ Chu, em đã đồng ý với mẹ của em rồi!”
“Năm đó những người từng tham gia hãm hại, đuổi giết nhà họ Diệp, em sẽ tìm bọn họ để tính sổ!”
Chu Lạc Ly nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Được, chuyện ở đây cứ giao cho chị đi”.
“Ừm”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Chu Lạc Ly quay đầu lại, ra lệnh một tiếng: “Truyền lệnh xuống, diệt chín tộc nhà họ Chu!”
Mộ Thiên Thiên ngây người, há to cái miệng nhỏ nhắn ra!
“Cái gì?”
Mấy tướng quân cũng vô cùng khiếp sợ: “Trưởng công chúa, người...!người nói cái gì?”
Chu Lạc Ly lạnh lùng nhìn qua: “Như thế nào? Mấy người còn có ý kiến gì sao?”
Một tướng quân trong đó nuốt nước bọt: “Công chúa, có phải nên bẩm báo chuyện này với bệ hạ không?”
Vẻ mặt Chu Lạc Ly vô cùng kiêu ngạo: “Phụ hoàng ốm đau trên giường, bản cung phụng lệnh giám quốc!”
“Mệnh lệnh của bản cung giờ phút này chính là hoàng lệnh!”
Cô ấy phất tay áo rời đi!
“Rõ!”
Mấy người nhìn bóng dáng Chu Lạc Ly và Diệp Bắc Minh rời đi, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ!
Hậu nhân của Ám Dạ Vương trở về, nhà họ Chu là những người đầu tiên bị giết!
Đại Chu hoàng triều sắp thay đổi rồi!
...!
Tin tức được truyền ra rất nhanh.
“Hậu nhân của Ám Dạ Vương đã trở lại?”
“Chu thái sư đã chết, trưởng công chúa hạ lệnh diệt chín tộc nhà họ Chu?”
“Có trò hay để xem rồi, tôi thấy rất nhiều gia tộc đang đứng ngồi không yên đi!”
Long Đô Đại Chu hoàn toàn chấn động.
...!
Thành bắc, trước cửa một căn nhà đổ nát.
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tứ sư tỷ dẫn em tới nơi này làm gì?”
Chu Lạc Ly giải thích: “Tiểu sư đệ, nơi này là phủ đệ của Ám Dạ Vương năm đó!”
“Sau khi nhà họ Diệp bị diệt, nơi này đã hoàn toàn hoang vắng”.
“Chỉ còn lại mười mấy lão bộc, trước kia chị vẫn luôn ở Côn Lôn Hư tập võ!”
“Một năm gần đây mới trở về, đã cho người âm thầm chăm sóc bọn họ”.
Diệp Bắc Minh nhìn cánh cửa lớn loang lổ: “Cám ơn chị, tứ sư tỷ”.
Chu Lạc Ly lắc đầu: “Giữa chúng ta còn cần phải cảm ơn sao?”
Rầm rầm rầm!
Diệp Bắc Minh tiến lên gõ vào cánh cửa đổ nát.
Một lát sau, bên trong truyền đến những tiếng bước chân.
“Ai vậy?”
Một ông lão tóc hoa râm mở ra một cái khe, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Bắc Minh!
Có thể nhìn thấy được cả người ông lão lập tức run rẩy!
Ngay sau đó.
Khuôn mặt ông ấy đỏ bừng, mở cánh cửa lớn ra!
Quỳ trên mặt đất rầm một tiếng!
“Diệp Chính Đức, tham kiến Ám Dạ Vương!”
“Hu hu hu!”
Ông lão gào khóc, ánh mắt đỏ bừng.
Không ngừng dập đầu rầm rầm trên mặt đất: “Ám Dạ Vương, cuối cùng ngài đã trở lại, thuộc hạ đã sắp chết rồi, không ngờ lại có thể nằm mơ được như vậy?”
“Không ngờ còn có thể nhìn thấy ngài ở trong mơ!”
Rầm rầm rầm!
Ông ấy điên cuồng dập đầu!
Trên trán bắt đầu sứt sát, đầm đìa máu tươi!
Ông ấy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Động tĩnh lớn này đã thu hút một đám người già thiếu tay thiếu chân!
Bọn họ đều xanh xao vàng vọt!
Có người què chân!
Có người chống gậy!
Mái tóc thưa thớt, hàm răng cũng chẳng còn lại mấy.
Đều không ngoại lệ, vào giây phút mọi người nhìn thấy Diệp Bắc Minh!
Bụp!
Bọn họ đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu: “Ám Dạ Vương!”
“Thật sự là Ám Dạ Vương!”
“Hu hu hu, đại nạn của anh em chúng ta đã tới rồi sao?”
“Cũng được, chúng ta có thể đi theo Ám Dạ Vương xuống địa phủ rồi!”
Những tiếng gào khóc giống như là một cây búa đánh lên trên trái tim của Diệp Bắc Minh!
Anh bị những tiếng khóc đó thu hút, sững sờ tại chỗ!
Diệp Bắc Minh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là những lão binh có rất nhiều kinh nghiệm sa trường!
Bọn họ đã nhận sai mình là Ám Dạ Vương !
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Mọi người thật sự nhận sai rồi, tôi không phải Ám Dạ Vương”.
Anh trầm mặc một lát.
Giống như đã đưa ra quyết định nào đó, phun ra một câu: “Tôi tên là Diệp Bắc Minh, là hậu nhân của Ám Dạ Vương!”
“Cái gì?”
Mọi người ngẩng đầu.
Trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc, bất ngờ, nghi hoặc!
Không thể tưởng tượng được!
“Nằm mơ sao?”
“Giả đấy, nhất định là giả, nhà họ Diệp bị giết, Ám Dạ Vương đã không còn đời sau”.
“Đây nhất định là nằm mơ!”
Mấy ông lão lắc đầu, đều nhận định đây là đang nằm mơ.
Giọng nói của Chu Lạc Ly truyền đến: “Chú Đức, mọi người không nằm mơ đâu, tất cả những điều này đều là sự thật!”
Đám người Diệp Chính Đức kinh ngạc nhìn qua: “Là trưởng công chúa!”
“Chẳng lẽ đây là sự thật?”
Chu Lạc Ly mỉm cười: “Chú Đức, đương nhiên là thật rồi”.
“Tiểu sư đệ, mọi người cứ ôn chuyện trước đi”.
“Chị về cung xử lý một vài chuyện đã, buổi tối lại đến tìm em sau!”
Ông lão tên là Diệp Chính Đức đánh giá Diệp Bắc Minh từ trên xuống dưới: “Giống! Giống! Thật sự là quá giống!”
“Ngài...”
Ông ấy kích động đến mức cả người run rẩy: “Ngài thật sự là hậu nhân của Ám Dạ Vương sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai, tôi tên là Diệp Bắc Minh, đến từ Côn Lôn Hư!”
Đám người Diệp Chính Đức không còn nghi ngờ nữa.
Bọn họ cung kính mời Diệp Bắc Minh vào nhà.
Mặc dù căn nhà đã đổ nát, nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Bọn họ còn lấy một cái ghế ra mời Diệp Bắc Minh ngồi xuống.
Hạng Vô Nhai đi theo phía sau.
Nhìn thấy mười mấy lão binh trước mắt cho dù thiếu tay thiếu chân, nhưng vẫn đứng xếp hàng nghiêm chỉnh ở trước mắt.
Diệp Bắc Minh có chút thổn thức: “Mọi người chịu khổ rồi!”
“Nếu tôi đã trở về, mọi người sẽ không còn như vậy nữa”.
Đột nhiên..