Quả nhiên là vậy!
Người đàn ông đó là sư huynh của mình!
Rốt cuộc các sư phụ đã thu nhận bao nhiêu đệ tử sau lưng mình?
Ây?
Không đúng?
Hình như mình mới là đồ đệ nhỏ nhất!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Huynh là sư huynh của đệ thật hả?”
Giọng nói truyền đến: “Đỉnh Thiên Trì, dưới núi Côn Luân!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh sững lại, suy nghĩ một lát: “Được, nể mặt huynh”.
“Cảm ơn sư đệ”.
Tắt máy.
Phập!
Một tiếng vang lớn, kho hoàng cung chấn rung dữ dội.
Trời rung đất chuyển giống như động đất.
Diệp Bắc Minh nhìn Uy Hoàng: “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Uy Hoàng tái nhợt: “Tôi cũng không biết, nghe âm thanh, hình như là đại pháo!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Cậu nhóc, bên ngoài có rất nhiều người đến, có nguy hiểm!”
“Ừm?”
Diệp Bắc Minh nhướn lông mày.
Quả nhiên cảm nhận được, ở bên ngoài cửa kho hoàng cung có rất nhiều người đến.
Hơn một trăm đại pháo, chĩa thẳng vào cửa kho!
Pằng! Pằng! Pằng!
Tấn công không ngừng.
Cánh cửa sắt dày năm mươi phân bị tấn công biến dạng, trong cả kho bừa bãi lộn xộn!
Một người đàn ông trẻ Đông Doanh ngửa cổ khóc lớn: “Phụ hoàng, người chết thảm quá!”
“Người đâu, bắn pháo cho ta, báo thù cho phụ hoàng!”
“Báo thù cho hoàng đế bệ hạ!”
“Giết Diệp Bắc Minh, báo thù cho hoàng đế bệ hạ!”
Rất nhiều đại thần tức giận gào lên.
Ầm ầm ầm!
Đạn pháo ầm ầm không ngừng tấn công kho hoang cung!
Một trăm bánh xe pháo tấn công, nhà kho cũng không đỡ được.
Lập tức sập đổ!
Diệp Bắc Minh nói tình hình bên ngoài cho Uy Hoàng.
Khuôn mặt của Uy Hoàng cũng run lên: “Đó là Chie, con trai của tôi, thái tử do đích thân tôi lập nên!”