Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Tiếng đau đớn dữ dội xé tim xé phổi vang lên, khuôn mặt già của Từ Huyền Võ méo mó: “Thế này là sao?”
“Cơ thể của tên súc sinh mày làm sao có thể chịu được quyền này của tao?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Có chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiểu ra: “Vãi, bản tháp biết rồi!”
“Cậu đã dung hợp con mắt thần ma, hấp thụ ma khí trong Giếng Tử Vong!”
“Tôi đã quên mất bản thân cậu là cơ thể bán ma, cho nên độ mạnh cơ thể rất khủng bố!”
“Những ma khí bao trùm bên ngoài cơ thể cậu giống như một tầng bảo vệ đao thương không đánh vào được!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ vui mừng!
Không sợ đòn tấn công của Thánh Cảnh?
Quá đã!
Soạt.

Từ Huyền Võ nhanh chóng lùi lại.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên ý cười như ma quỷ: “Lão chó, bây giờ muốn chạy, không thấy đã quá muộn rồi sao?”
Tay cầm kiếm Đoạn Long, chủ động xông lên trước!
Chém một kiếm nghiền áp xuống!
Đã có ma khí hộ thể, thì không có gì phải sợ!
Đồng tử của Từ Huyền Võ co lại!
“Lão Từ, cẩn thận!”
Hoàng Phi Hổ từ bên cạnh tấn công đến!
Diệp Bắc Minh quay đầu đập một kiếm lên, bảo đao màu đen trong tay Hoàng Phi Hổ gãy thành hai mảnh!
Hoàng Phi Hổ bị đánh đến bùng nổ, cổ tay không ngừng run lên!
“Mày… sức mạnh thật khủng bố, tiểu tạp chủng, mày…”
Còn chưa nói hết câu.

Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt Hoàng Phi Hổ giống như quỷ mị!
Đâm một đường kiếm về phía đan điền của Hoàng Phi Hổ!
Đợi khhi Hoàng Phi Hổ phản ứng lại, thì đã muộn.

Phụt!
Kiếm Đoạn Long đâm vào đan điền!
Băng lạnh!
Quặn đau!
Sợ hãi!
Lúc này, Hoàng Phi Hổ cảm thấy chân nguyên nhanh chóng chảy dần.

Đan điền bị hủy, lập tức trở thành một phế nhân: “Đan điền của tôi!”
“A! Đan điền của tôi!”
“Súc sinh, mày lại phế đi đan điền của tao? Mày có biết tao là ai không?”
Diệp Bắc Minh chém một kiếm xuống!
Phụt!
Một cái chân của Hoàng Phi Hổ bị anh trực tiếp chém gãy: “Còn dám nhiều lời thêm một chữ, giết!”
“Mày!”
Hoàng Phi Hổ run run đôi môi.

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh cảm nhận được nguy hiểm ập đến từ phía sau!
Soạt!
Một luồng sát khí giáng xuống.

Anh quay người đâm một kiếm ra!
Phụt!
Từ Huyền Võ vừa hay tấn công đến, giống như chủ động đụng vào kiếm Đoạn Long, đan điền bị đâm xuyên!
Diệp Bắc Minh tóm chặt bả vai của Từ Huyền Võ, ném xuống đất như ném chó chết!
“Từ trưởng lão!”
Mấy đệ tử của Thanh Huyền Tông vô cùng kinh sợ.

Lúc này.

Trong con mắt của Diệp Bắc Minh bùng cháy ngọn lửa giận ngút trời: “Thứ nhất, các ông không nên sỉ nhục mẹ tôi!”
Anh giơ tay lên là giáng một kiếm!
Phụt!
Trực tiếp chém gãy chân của hai người Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ.

“A!”
Hai người kêu thảm.

Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông ngẩn người, nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh quyết đoán như vậy!
Diệp Bắc Minh tiếp tục cất giọng lạnh như băng: “Thứ hai, các ông không nên mở miệng ra là kêu súc sinh!”
Phụt!
Kiếm thứ hai giáng xuống!
Hoàng Phi Hổ mất một cánh tay!
Từ Huyền Võ mất một cái chân!
“Mày!”
Đôi mắt của hai người không ngừng run lên, trong lòng nổi lên nỗi sợ hãi vô biên đang gặm nhấm nuốt chửng bọn họ từng chút từng chút!
Hoàng Phi Hổ vội vàng nói: “Diệp Bắc Minh, có gì từ từ nói, chúng tôi biết sai rồi, không nên đối xử với cậu như vậy...”
Từ Huyền Võ gật đầu theo: “Đúng thế, có gì từ từ nói!”
“Chúng tôi là trưởng lão của Thanh Huyền Tông, cậu hại bọn tôi như này, nếu Thanh Huyền Tông biết thì cậu cũng khó thoát khỏi cái chết!”
“Chỉ cần cậu chịu tha cho tôi, tôi bảo đảm không gây chuyện với cậu!”
Hoàng Phi Hổ bò dưới chân Diệp Bắc Minh: “Chúng tôi tình nguyện lấy tấm lòng võ đạo ra thề, chỉ cần cậu tha cho chúng tôi một mạng!”
Nghe thấy hai người cầu xin.

Diệp Bắc Minh cười: “Bắt đầu từ lúc hai người sỉ nhục mẹ tôi, thì đã là người chết rồi!”
“Nói ra tất cả những gì các người biết, nói cho tôi biết kiếm Long Đồ mà các ông nói là thế nào!”
“Có lẽ, tôi có thể đồng ý cho hai người chết nhẹ nhàng!”
Anh vốn định trực tiếp lục soát thần hồn.

Nhưng lo sợ hai người này sẽ giống như Chu thái sư, bị hạ thần chú!
Lục soát thần hồn trực tiếp giết chết hai người này!
Hai người quay sang nhìn nhau, đồng tử điên cuồng co lại.

Hình như Hoàng Phi Hổ đã quên đi hoàn cảnh của mình, trong lòng bùng lên cơn lửa giận: “Súc sinh, mày...”
Lời uy hiếp còn chưa nói ra.

Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Bắc Minh giơ tay ném ra mười ba cây kim châm.

Cắm vào trong huyệt đạo của Hoàng Phi Hổ!
Trong tích tắc.

Hoàng Phi Hổ cảm giác như có hàng vạn trùng độc đang gặm nhấm máu thịt của lão ta!
“A!”
Phát ra tiếng kêu thảm xé gan xé phổi.

Không ngừng lăn lộn dưới mặt đất.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn lão ta: “Cơ thể con người có một ngàn bốn trăm bốn mươi huyệt đạo, một trăm năm mươi chín huyệt đạo trong đó, bất kỳ huyệt đạo nào bị đâm trúng!”
“Đều sẽ sống không bằng chết, còn đau khổ hơn lăng trì gấp vạn lần!”
“Mười ba cây kim này đã đâm vào mười ba huyệt đạo đau khổ nhất!”
Cười lạnh lùng: “Ông nên cảm thấy may mắn, vì không phải người nào cũng được đãi ngộ như này!”
Nụ cười này, vốn không phải của con người.

Dường như từ tử thần sâu trong địa ngục!
Khiến người ta cực kỳ sợ hãi!
Những người khác của Thanh Huyền Tông không nhịn được ớn lạnh.

Diệp Bắc Minh cúi nhìn Từ Huyền Võ: “Ông có muốn thử không?”
Từ Huyền Võ sợ đến điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, tôi nói, tôi nói...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui