Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


“Cậu nhóc, cậu là ai?”
Lão Kim cất giọng kiêng sợ!
Nơi này là rừng rậm ma thú.

Người thanh niên này đột nhiên mọc ra, đi đến trước Long Ưng trong khi bọn họ vẫn còn ở đây.

Vậy mà không có người nào trong số bọn họ phát hiện ra?
Kỷ Phi lạnh giọng hỏi: “Anh bạn này, hai con vật săn này là chúng tôi phát hiện trước”.

“Nói như vậy cũng có phải có trước có sau chứ phải không?”
“Tôi là Kỷ Phi, là đệ tử của Huyết Vân Tông!”
“Bố của tôi là trưởng lão của Huyết Vân Tông, được gọi là Huyết La Sát!”
Kỷ Phi rất thận trọng!
Cho dù tu vi của Diệp Bắc Minh mới là võ đế sơ kỳ!
Hắn ta vẫn thận trọng!
Nơi này là rừng rậm ma thú.

Một thanh niên võ đế sơ kỳ đột nhiên xuất hiện, khó bảo đảm gần đây không có trưởng bối của anh!
Diệp Bắc Minh phớt lờ Kỷ Phi, nhìn sang thi thể của Long Ưng: “Nó bị bắn trúng tim, đã không cứu được nữa rồi”.

Mị thỏ cấp mười đầm đìa nước mắt: “Không, đừng!”
“Tiểu Hắc, cậu đừng chết, hu hu hu!”
Toàn thân Long Ưng run lên, thoi thóp hơi tàn: “Anh chính là loài người mà Tiểu Bạch đuổi theo ra phải không, tôi nhớ anh…”
“Tiểu Bạch xin nhờ vào anh rồi, hy vọng anh đối xử tốt với cậu ấy”.

Mị thú cấp mười điên cuồng lắc đầu: “Không, Tiểu Hắc, cậu sẽ không chết…”
Diệp Bắc Minh đang định từ chối.

Liền sau đó.


Long Ưng đột nhiên mở miệng, nhả ra một viên tinh hạch ma thú màu tím: “Tôi cho anh tinh hạch của tôi, chăm sóc Tiểu Bạch tử tế…”
“Tiểu Bạch, tu luyện cho tốt, sớm ngày hóa thành người…”
Nghiêng đầu, mất sức sống.

“Tinh hạch ma thú cấp mười!”
“Vãi!”
Đám người Kỷ Phi và lão Kim chửi thề, mặt đỏ tía tai, vô cùng kích động.

“Còn là tinh hạch ma thú cấp mười màu tím sẫm, cậu nhóc, viên tinh hạch ma thú này là của chúng tôi!”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.

Tinh hạch ma thú cấp mười lấp lánh, chiếu sáng xung quanh!
“Tiểu Hắc!”
Mị thỏ cấp mười khóc lóc đau khổ.

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Giữa ma thú lại có tình cảm như này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt trả lời: “Hừ, nhiều lúc, lòng người còn độc ác hơn ma thú nhiều!”
Diệp Bắc Minh cất tinh hạch ma thú cấp mười đi.

Kỷ Phi giật khóe mắt.

Sắc mặt lão Kim sầm xuống: “Cậu thanh niên, công tử nhà tôi nói, bảo cậu giao…”
Soạt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, đám người Huyết Vân Tông đều không phản ứng kịp.

Anh xuất hiện trước người lão Kim, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay!
Chém ra một kiếm!
Phập!
Lão Kim trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu!
“Suýt!”
Đám người Kỷ Phi hít khí lạnh, sợ đến trái tim muốn nổ tung!
Lão Kim là cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, lại bị giết bằng một đường kiếm?
Kỷ Phi muốt nước miếng: “Anh bạn này, chúng tôi không cần tinh hạch ma thú cấp mười nữa”.

“Chuyện vừa nãy, đều là hiểu nhầm!”
“Chúng ta đi thôi!”
Quay người định đi.

Roạt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, chém ra một đường kiếm khí màu đỏ máu!
Kỷ Phi quay đầu nhìn, gần như sợ đến ngốc nghếch, giọng nói cũng run run: “Bố của tôi là Huyết La Sát, ở ngay gần đây, làm sao cậu dám giết…”
Phụt!
Một làn sương máu nổ ra.

Giọng nói dừng đột ngột.

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Mày có thể tiếp tục đau lòng, nhưng bạn của mày đã chết rồi”.

“Bây giờ mày có hai lựa chọn, thứ nhất, đưa tao đi tìm chỗ mà Nhược Giai và Nhược Tuyết được cứu đi!”
“Sau đó, mày đi đường của mày, tao đi đường của tao, chúng ta không ai nợ ai!”
“Thứ hai, làm theo lời trăn trối của bạn mày, mày có thể nhận tao làm chủ nhân!”
“Từ nay về sau, mày theo bên cạnh tao!”

Mị thú cấp mười lau sạch nước mắt: “Tôi tình nguyện nhận anh làm chủ nhân!”
“Được”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Sau khi hai bên ký khế ước.

Một luồng Phần Thiên Chi Diễm bay ra, rơi lên thi thể của Long Ưng.

Lập tức hóa thành tro bụi!
“Đi thôi”.


Lúc Kỷ Phi chết, ở cách đó trăm dặm.

Một đám người đang vây giết ma thú cấp bảy cấp tám.

Đột nhiên.

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn trong đó kêu lớn một tiếng: “Không hay rồi, Phi Nhi xảy ra chuyện rồi!”
Soạt!
Ông ta hóa thành một tàn ảnh, xông về một hướng!
“Kỷ trưởng lão bị làm sao thế?”
“Hình như xảy ra chuyện, đi thôi, đi theo xem sao!”
Mọi người chạy theo phía sau.

Đến hiện trường xảy ra sự việc!
Chỉ thấy máu tươi khắp đất!
“Việc này…”
Đám người Huyết Vân Tông quay sang nhìn nhau, sợ rằng đám người Kỷ Phi lành ít dữ nhiều.

“Con trai! Không!”
Kỷ Cuồng kêu thảm một tiếng.

Mau chóng xông đến trước vũng máu: “Con trai, Phi Nhi! Không! Không!”
Kỷ Cuồng quỳ dưới đất, trong đôi mắt đầy máu tươi.


Đột nhiên.

Kỷ Cuồng ra tay, đánh một quyền lên lồng ngực của mình!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng gào thét: “Các vị huyết tổ các đời Huyết Vân Tông trên trời, Huyết La Sát Kỷ Cuồng tôi lấy máu tươi làm vật dẫn!”
“Xin các vị tiên tổ hiển linh, Huyết La Sát Kỷ Cuồng tôi tình luyện trả giá bằng một trăm năm tuổi thọ!”
“Cho tôi xem tất cả mọi việc xảy ra trước khi con trai tôi chết!”
“Cái gì?”
Mấy trưởng lão khác kinh hồn bạt vía: “Kỷ Cuồng, ông điên rồi!”
“Tổn hại một trăm năm tuổi thọ, có đáng không?”
Liền sau đó.

Vù!
Trên người Kỷ Cuồng bay ra một làn huyết ảnh, thiêu cháy trên không trung!
Kỷ Cuồng già đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường!
Đồng thời.

Hình ảnh hiện lên trong huyết ảnh.

Chính là cảnh trước khi Kỷ Phi chết.

Diệp Bắc Minh tung một đường kiếm giết đám người Huyết Vân Tông!
Một ông lão cau mày: “Nhìn cách ăn mặc của người này, hình như là người của bên Côn Luân Hư?”
“Côn Luân Hư!”
Kỷ Cuồng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh, trong mắt mang theo vẻ khát máu điên cuồng: “Bất kể mày là ai, giết con trai của Huyết La Sát tao, tao cũng phải cho mày sống không bằng chết!”
Bỗng nhiên.

Xung quanh cơ thể Kỷ Cuồng cuồn cuộn lên cuồng phong khủng bố!
“Giết!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận