Ono-kun mỉm cười: “Hóa ra là Senbon-kun”.
Senbon Keisha vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi là Senbon Keisha”.
“Ono-kun, xảy ra chuyện gì thế?”
“Đại quân của Uy Hoàng sao lại đến đánh bom gia tộc Senbon chúng tôi?”
“Mau bảo bọn họ dừng tay, các người nhất định có hiểu lầm”.
“Gia tộc Senbon chúng tôi đời đời kiếp kiếp trung thành với Uy Hoàng, tuyệt đối không hai lòng!”
Mặt ông ta gấp gáp.
Mồ hôi trán chảy ròng ròng.
Hiểu lầm!
Nhất định là hiểu lầm!
Ono-kun cười đi đến.
Đến bên cạnh Senbon Keisha, hắn mỉm cười nói: “Đương nhiên tôi biết, nhưng Uy Hoàng bệ hạ đã nói, một con ruồi cũng không thể bay ra khỏi gia tộc Senbon”.
“Vì vậy, Senbon-kun, xin lỗi”.
Lời vừa dứt.
Xoẹt!
Ono-kun nhanh chóng rút kiếm samurai.
Một đao chém ra!
Đầu Senbon Keisha bay ra ngoài.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ Ono-kun sẽ ra tay với mình.
Senbon Zakura tức giận gào thét: “Bố! Không!!!”
Ono-kun quát lớn: “Giết, giết hết cho tôi, không thừa một mống!”
“Người giết Diệp Bắc Minh thăng mười cấp quan!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy phát đại pháo bay tới, rơi vào mấy trăm người trong gia tộc Senbon.
Máu thịt mơ hồ!
Cơ thể Senbon Zakura run rẩy.
“Gia tộc Senbon chúng tôi đời đời đều là trung thần!!!”
“Đều là trung thần!!!”
Răng Senbon Zakura cắn ra máu.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đối với Uy Hoàng, các cô dù có trung thành đi chăng nữa”.
“Cũng chỉ là con chó, con kiến hôi thôi!”
“Ông ta muốn giết thì giết, dù không có tôi, sau này bất cứ lúc nào cũng vậy thôi”.
“Gia tộc Senbon các người chọc giận Uy Hoàng cũng khó mà thoát khỏi cái chết!”
Toàn thân Senbon Zakura run rẩy: “Tại sao! Tại sao phải như vậy?”
“Uy Hoàng, tại sao chứ?”