“Anh ta là đứa con bị từ bỏ của Cổ tộc Đại Lục Chân Võ, bây giờ đã thức tỉnh, tạm thời ở Thiên Hạ Đệ Nhất các tu võ!”
“Lão Quỷ nói thật đấy, nếu cậu dẫm chân xuống, có lẽ Côn Luân Hư sẽ phải bồi táng theo!”
Cô gái tuyệt sắc của Cổ tộc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, do dự một lúc rồi lên tiếng theo: “Diệp Bắc Minh, Chu Hoàng tôi nhắc nhở anh một câu”.
“Dạ Phong, không giết được!”
Lăng Vận Nhi gật đầu sâu sắc: “Anh Diệp, đừng mạo hiểm!”
Dạ Phong cười lớn như nhập ma: “Ha ha ha, đã nghe thấy chưa?”
“Diệp Bắc Minh, mày đúng là một đối thủ đáng sợ!”
“Là tao đã sơ suất, lật thuyền trong mương!”
“Nếu cho tao một cơ hội, tao sẽ bóp vỡ cái cổ của mày!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Đáng tiếc, mày không còn cơ hội!”
“Vậy sao?”
Dạ Phong bật cười, hắn không hề tin: “Lão Quỷ, đừng ngăn hắn”.
“Công tử?”
Lão Quỷ cau mày.
Sắc mặt Dạ Phong điên cuồng: “Vãi! Tôi bảo ông đừng ngăn cản hắn, ông không hiểu hả?”
“Rõ!”
Lão Quỷ lạnh lùng gật đầu.
Áp lực ngút trời biến mất!
Bây giờ, chỉ cần Diệp Bắc Minh đồng ý, giơ một chân là có thể dẫm chết Dạ Phong.
Giọng của Dạ Phong vang lên: “Diệp Bắc Minh, đã cho mày cơ hội rồi, mày dám mạo hiểm bằng việc Côn Luân Hư bị tiêu diệt để giết…”
Còn chưa nói hết một câu!
Phụt!
Giày đá bóng Warrio dẫm mạnh xuống.
Cái đầu của Dạ Phong nở hoa, bỏ mạng tại chỗ!
Tao không dám? Nực cười!
Dạ Phong chết rồi.
Cái đầu nở hoa!
Đám người đều nghĩ rằng mình đang nằm mơ, nhưng sự việc xảy ra thực sự!
Đôi mắt của họ cũng sắp nổ tung, nhìn chằm chằm thi thể không có đầu của Dạ Phong.
Cơ thể của Lăng Vận Nhi run lên: “Dạ Phong… chết thật rồi?”
Chu Hoàng giật mạnh lông mày, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: ‘Rốt cuộc kẻ này có lai lịch thế nào? Lại dám giết Dạ Phong?’
Ánh mắt lóe lên, trong lòng không biết đang nghĩ điều gì.
“Suýt!”
Tất cả mọi người hít khí lạnh, đúng là không dám tin vào mắt mình.
“Công tử!”
Lão Quỷ phát ra tiếng tức giận gào thét xé gan xé phổi, khuôn mặt già vốn đáng sợ, lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.
“Súc sinh, mày dám giết công tử Dạ Phong, tao bảo đảm mày sẽ hối hận vì đã ra khỏi bào thai của mẹ mày!”
Vừa dứt lời, lão Quỷ bước một bước đến trước Diệp Bắc Minh với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong tay có thêm một loại vũ khí quỷ dị, chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!
Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cẩn thận!”
“Kẻ này là Thánh Cảnh hậu kỳ!”
Liền sau đó.
Một giọng nói băng lạnh vang lên: “Lão Quỷ, nơi này là Thiên Hạ Đệ Nhất các, ông muốn đánh người ở đây sao?”
Một bóng hình khác xuất hiện, chặn trước người Diệp Bắc Minh.
Nhẹ nhàng giơ tay, lại tóm chặt vũ khí của lão Quỷ!
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Là Thánh Vương đó?”
Những người khác tỏ vẻ mặt ngạc nhiên, lại là ai đây?
Chưa từng gặp!
Đồng tử của lão Quỷ co lại, chân nguyên toàn thân bỗng phát lực: “Lão già, chuyện của Cổ tộc, ông cũng dám quản?”
“Thiên Hạ Đệ Nhất các này của ông muốn bị tiêu diệt sao?”
Ầm!
Một luồng uy thế ngút trời cuồn cuộn nổi lên!
Tất cả mọi người gần đó đều lùi lại liên tiếp, chỉ có một mình Diệp Bắc Minh vẫn đứng tại chỗ.
Ông lão tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Ông nói nhiều quá rồi đấy, hoặc là cút, hoặc là chết!”
Tấn công ra một quyền, giáng xuống lồng ngực của lão Quỷ!
Phập!
Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên.
Lão Quỷ bay đi giống như chó chết, điên cuồng phun ra máu tươi: “Ông… ông được lắm!”
Dậm chân, nhanh chóng biến mất.
Mọi người kinh ngạc nhìn ông lão này!
Bọn họ biết rõ sự khủng bố của lão Quỷ, vậy mà bị ông lão này đánh trọng thương bằng một quyền?
“Lão tiền bối này là ai?”
“Người canh giữ của Thiên Hạ Đệ Nhất các sao?”
“Chưa từng gặp…”
Có người nhỏ tiếng bàn tán.
Đột nhiên.
Đồng tử của Lăng Thiên Hùng co lại: “Ông là… lão tổ Khương Thứu?”
Lăng Vận Nhi kinh hãi hô một tiếng: “A? Lão tổ Khương Thứu? Chẳng phải ông ấy… ông ấy sớm đã tọa hóa rồi sao?”
“Là tôi”.
Ông lão gật đầu rồi mỉm cười nhìn Lăng Vận Nhi: “Nha đầu, lão tổ vẫn luôn ở Thiên Hạ Đệ Nhất các bảo vệ mọi người”.
“A?”
Lăng Vận Nhi tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Lúc ông tọa hóa đã là Thánh Cảnh đỉnh phong, bây giờ…”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Khương Thứu, giống như đối diện với vực sâu, áp lực cực lớn.
Chu Hoàng kiêng sợ nhìn Khương Thứu: ‘Kẻ này ít nhất là cảnh giới Thánh Vương đấy? Côn Luân Hư nhỏ bé lại có cường giả cảnh giới Thánh Vương, xem ra nơi này rất không bình thường!’
Khương Thứu không để ý đến ánh mắt kinh ngạc, bốc lửa của mọi người.
Quay đầu nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Cậu muốn lên tầng thứ chín mươi chín của Thiên Hạ Đệ Nhất các ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế!”
Khương Thứu mỉm cười: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi”.
Diệp Bắc Minh do dự một lúc: “Tiến vào tầng thứ chín mươi chín, chẳng phải cần thử thách từng tầng một sao?”
Khương Thứu thản nhiên nói: “Đó là người khác, còn cậu, có đặc quyền này”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.
Hai người vừa biến mất, thì hiện trường lập tức sôi sục.
Vù!
“Dạ Phong chết thật rồi, vãi!”.