Choang!
Một tiếng vang lớn.
Một chiếc lồng sắt nặng mấy chục tấn từ trên không trung giáng xuống nhốt Diệp Bắc Minh vào trong cánh đồng dược liệu.
Từ Dần tỏ vẻ âm hiểm, thay đổi trở mặt.
Nét mặt dữ tợn!
Cất giọng oán độc quát nói:
“Diệp Bắc Minh, đây là cơ quan được thiết kế để đề phòng có người đột nhập, lén lút hái trộm dược liệu!”
“Chiếc lồng sắt này được chế tạo từ sắt đen mấy ngàn năm, vô cùng kiên cố, mày ở trong…”
Ông ta vẫn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh liền giơ kiếm Đoạn Long.
Nhẹ nhàng chém một đường,
Giống như cắt đậu phụ, sắt đen mấy ngàn năm.
Lại bị chém đứt một cách dễ dàng!
Từ Dần há hốc miệng, không làm sao thốt ra lời: “…trong trong trong!”
Suýt nữa sợ chết!
Diệp Bắc Minh ung dung đi ra: “Trong cái gì hả?”
Từ Dần quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta!
Bây giờ bỏ chạy, có lẽ còn có cơ hội sống!
Diệp Bắc Minh không có ý đuổi theo.
Hình như muốn tha cho Từ Dần.
Anh quay người xử lý dược liệu, hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi có thể luyện chế thành một lò hỏa tinh đan.
Khiến mình tiến vào võ vương hậu kỳ, có lẽ không vấn đề chứ? . ngôn tình hay
Anh ngồi khoanh chân.
Xử lý đan dược.
Lấy ra đỉnh Thanh Mộc, làm liền một mạch!
Bắt đầu luyện đan.
Tốc độ của Từ Dần rất nhanh, ông ta xông ra khỏi lòng đất, xông ra khỏi Tenjinja.
Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, Diệp Bắc Minh không đuổi theo ra.
Từ Dần ngây thơ tưởng rằng, Diệp Bắc Minh đã tha cho ông ta: “Ha ha ha, xem ra hắn bị chỗ dược liệu này hấp dẫn đến mức không nỡ đuổi theo ra”.
“Tốt quá rồi, ta không cần chết…”
Phập!
Cơ thể của Từ Dần bỗng nổ tung.
Ba cây kim châm bay ra cùng với máu thịt!