Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể cứu người, cũng có thể giết người.
…
Một ngày sau.
Diệp Bắc Minh luyện ra hai mươi mấy viên đan dược.
Mỗi một viên đều long lanh trong suốt, giống như viên trân châu mã não màu đỏ.
Bề mặt của mỗi một viên đan được đều có đường vân!
Đan dược cực phẩm!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Cậu nhóc, rốt cuộc thuật luyện đan của cậu học từ đâu đấy?”
“Với độ tuổi của cậu, đúng là rất nghịch thiên”.
“Đan dược cực phẩm nói luyện là luyện, mà còn không thất bại”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Ký chủ các đời của ông có người như vậy không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ: “Có, còn nghịch thiên hơn cậu một chút”.
“Vãi!”
Diệp Bắc Minh liền nói một câu: “Vậy tôi còn phải cố gắng hơn nữa”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực: “Người ta là người của gia tộc luyện đan ở thế giới cấp cao, vừa ra đời đã nghiên cứu đan dược”.
“Tuy anh ta luyện đan giỏi hơn cậu, nhưng thiên phú luyện võ lại không bằng cậu”.
“Người giống như cậu, luyện võ thiên phú nghịch thiên, luyện đan thiên phú nghịch thiên, y thuật cũng nghịch thiên!”
“Tôi thực sự chưa từng gặp”.
Diệp Bắc Minh không đáp lời nữa.
Anh còn có con đường rất dài phải đi!
Anh nhắm mắt.
Nuốt một viên đan dược.
Một luồng năng lượng thuộc tính hỏa vô cùng thuần khiết hội tụ trong đan điền.
Rồi truyền khắp xương cốt chân tay, gột rửa cơ thể của anh từng đợt liên tiếp!
Một tiếng sau, dược lực được luyện hóa.
Một viên!
Hai viên!
Ba viên!
Diệp Bắc Minh giống như ăn đường, nuốt hết tất cả đan dược.
Tập trung tinh thần, bắt đầu luyện hóa dược lực!
…
Năm ngày sau.
Ầm!
Một luồng sóng khí khủng bố bùng phát ra từ trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.
Giống như biển thét ập đến!