Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Cũng không phải chiếm, chỉ là tất cả quân đội có sức chiến đấu đều bị các tỷ đánh bại thôi”.
“Muốn chiếm cứ Đông Doanh, không phải đánh bại quân đội là được”.
“Còn phải ổn định lòng người!”
“Còn cả những thị tộc lớn, nhóm hội, tập đoàn tài chính lớn hàng đầu, Uy Hoàng cũng không kiểm soát nổi bọn họ, tạm thời chúng ta vẫn chưa giải quyết được”.
“Tối nay có một buổi yến tiệc, chúng ta sẽ đàm phán với lãnh đạo cấp cao Đông Doanh”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.
Thế còn tạm!
Liễu Như Khanh cau mày: “Chúng ta dựng một bù nhìn làm Uy Hoàng hay sao?”
Vương Như Yên hơi lo lắng: “Chúng ta làm như vậy, liệu lãnh đạo cấp cao của Long Quốc có ý kiến không?”
“Việc chúng ta can thiệp vào Đông Doanh, rất dễ bị lãnh đạo cấp cao khác của Long Quốc nắm thóp, đến lúc đó…”
Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến bọn họ?”
“Bọn họ dám không?”
Bá đạo hùng hổ!
Liễu Như Khanh cười không nói gì.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Mấy vị sư tỷ, đệ có kiến nghị”.
“Nếu để gia tộc của người nào đó điều khiển Uy Hoàng, chúng ta lại điều khiển gia tộc của người đó, thì có được không?”
“Ừm?”
Ánh mắt của mấy sư tỷ sáng lên.
Vương Như Yên khen ngợi nói: “Ý kiến hay, qua tay một người thì không liên quan đến chúng ta rồi”.
…
Lúc này.
Chiba Sadako ở xa tận Trung Hải.
Nghe điện Diệp Bắc Minh gọi đến.
“Chiba Sadako, cô về quốc đảo ngay lập tức, tôi tặng cô một món quà!”
Chiba Sadako nghe Diệp Bắc Minh nói xong.
“Cái gì?”
“Chủ nhân?”
“Thật không?”
“Tôi…”
“Anh chắc chắn chứ?”
Chiba Sadako kích động.
Toàn thân run lên!
Thế này là sao?
Có chuyện gì vậy?
Uy Hoàng chết rồi?