Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Đôi mắt Chu Long Thiên băng lạnh: “Ông ta còn bảo trẫm từ bỏ hoàng vị, cùng ông ta đi tìm con đường võ đạo gì đó?”
“Ông ta điên rồi sao? Vinh hoa phú quý và quyền lực, chẳng lẽ không khiến người ta say đắm bằng con đường võ đạo chó chết gì đó sao?”
“Việc này cũng thôi đi, trẫm không đến mức giết ông ta vì chuyện này!”
“Nhưng, tên ngu xuẩn Diệp Hiên Viên!”
“Ông ta ngu xuẩn thì ngu xuẩn, cũng không nên tùy tiện thay đổi chính sách của trẫm ban ra!”
“Mỗi lần chính sách từ triều đường ban xuống, đến chỗ Diệp Hiên Viên, ông ta trực tiếp không tuân thủ!”
“Khiến cho quý tộc và đại thần bên ngoài trêu chọc nói: Diệp Hiên Viên là hoàng đế thứ hai của hoàng triều Đại Chu!”
“Hoàng triều Đại Chu không phải họ Chu, mà là họ Diệp!”
“Cậu nói xem, nếu cậu là hoàng đế, cậu có nhịn được không?”
Câu cuối cùng, Chu Long Thiên gần như gào thét ra.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cho nên, ông đã giết quận vương Ám Dạ, còn muốn tiêu diệt huyết mạch bọn họ?”
Chu Long Thiên bật cười: “Không không không, trẫm chỉ giết một mình Diệp Hiên Viên!”
“Còn nhà họ Diệp, là gia tộc khác ra tay”.

“Diệp Hiên Viên chết, không ai bảo vệ nhà họ Diệp cũng rất bình thường”.

“Diệp Bắc Minh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”
“Cậu là con cháu đời sau của Diệp Hiên Viên, tính cách của cậu rất giống với ông ta, đến làm việc cho trẫm đi!”
“Lời hứa của trẫm với Diệp Hiên Viên năm đó vẫn có hiệu lực với cậu!”
“Vinh hoa phú quý tùy cậu lựa chọn, tiền bạc, mỹ nữ, quyền thế, địa vị, cậu muốn gì trẫm cho cậu hết!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Những điều ông nói với tôi, đều không có hứng”.

Chu Long Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Vậy cậu muốn cái gì?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Mạng của tất cả những người ra tay với nhà họ Diệp năm đó!”
Sắc mặt Chu Long Thiên sầm xuống đến đáng sợ: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu đã tự tìm cái chết, hôm nay trẫm cho cậu toại nguyện!”
Chu Lạc Ly tiến lên một bước: “Chu Long Thiên, ông còn muốn giết sư đệ tôi?”
“Ha ha ha!”
Chu Long Thiên điên cuồng cười lớn: “Chu Lạc Ly, con tưởng con ngăn được trẫm sao?”
Ông ta bỗng đứng lên, dậm mạnh chân xuống đất!
Phập!
“Ra đi, đám người này đều là đồ ăn của mày!”
“Tận hưởng vui vẻ đi!”
Gru!
Một tiếng gầm khiến linh hồn người sợ hãi vang lên.

Tòa cung điện phía sau Chu Long Thiên ầm ầm nổ tung, lộ ra động huyệt dưới lòng đất đen xì.

Một con mãng xà khổng lồ hơn trăm mét từ bên trong bò ra, khí tức khủng bố ập đến!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Đây là Thôn Thiên Mãng, ma thú cấp mười một, sắp đột phá rồi, tương đương với cảnh giới Thánh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong!”
“Cậu nhóc, cẩn thận!”
Gru!
Thôn Thiên Mãng thét một tiếng, lại phát ra tiếng rồng gầm.

Nó há cái miệng lớn như bồn máu, cuốn lên một trận cuồng phong.

Kể cả đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh, thêm mấy chục cung nữ thái giám.

Cùng nuốt gọn một mẻ.

“A!”
“Mau chạy đi!”
Những người khác thấy vậy, bỏ chạy như phát điên.

Cảm nhận được mùi máu người.

Trong đôi mắt của Thôn Thiên Mãng lóe lên hào quang của cái chết, nhìn chằm chằm hai người Diệp Bắc Minh và Chu Lạc Ly.

Vẻ mặt Chu Lạc Ly nghiêm trọng, bước lên chặn trước người Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng sợ!”
Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng, có lẽ mình có thể đối phó được với con Thôn Thiên Mãng này!
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cậu không thể để lộ con át chủ bài quá sớm!”
“Còn có hai cao thủ khủng bố ẩn nấp trong tối, tạm thời không biết là địch hay bạn!”
“Giữ gìn thực lực!”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Cộng hưởng ý thức với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Quả nhiên.

Ở trên không trung tòa cung điện cách đó mấy trăm mét.

Có hai thanh niên một nam một nữ!
Người đàn ông có khuôn mặt ngạo mạn, khóe miệng nhếch lên tia khinh thường!
Cô gái khí chất bức người, đôi mắt đẹp nghiêm trọng nhìn về hướng tẩm cung!
“Đường tỷ, chúng ta còn không ra tay sao? Đó là Thôn Thiên Mãng, cấp mười một đấy!”
“Chốc nữa Lạc Ly bị thương, chúng ta không dễ ăn nói đâu!”
Người đàn ông cau mày.

Hắn tên là Chu Tể.

Cô gái bên cạnh là đường tỷ của hắn, tên là Chu Đỗ Di.

Hai người đều đến từ Chu tộc thượng cổ.

Hôm nay đến đây để đón Chu Lạc Ly về Chu tộc.

Không ngờ vừa hay gặp phải cảnh này.

Chu Đỗ Di lắc đầu: “Đừng vội, thực lực của Lạc Ly không yếu, tạm thời sẽ không bị thương”.

“Tỷ muốn xem xem Diệp Bắc Minh này, có bản lĩnh đối phó Thôn Thiên Mãng không!”
Chu Tể cười: “Đường tỷ, tỷ cũng đánh giá cao tên nhóc này quá rồi”.

“Cho dù anh ta có thực lực nghịch thiên đi nữa, với thực lực cảnh giới võ thần của anh ta cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho Thôn Thiên Mãng đấy!”
Chu Đỗ Di nhìn sang Chu Tể, nghiêm túc lên tiếng: “Người giỏi có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, Diệp Bắc Minh này khiến tỷ cảm thấy nguy hiểm!”
Chu Tể kinh ngạc: “Đường tỷ, không phải chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui