Tách tách tách!
Chiba Sadako vừa rời khỏi thư phòng.
Điện thoại di động đầy 5 % điện, tự động mở máy.
Mấy tin nhắn gửi đến,
Diệp Bắc Minh thuận tay cầm lên nhìn: “Diệp Bắc Minh, xảy ra chuyện lớn! Nhược Tuyết bị người của Đường Tuyết bắt đi!”
Đây là của Tôn Thiến gửi tới.
Diệp Bắc Minh trầm mặt!
Nhìn thấy một tin nhắn khác.
Đây là một số lạ.
“Diệp Bắc Minh, trong vòng sáu giờ, quay về phủ Diệp của mày một chuyến”.
“Nếu không, những người này đều phải chết!”
Tin nhắn từ hơn ba tiếng trước gửi đến.
Còn có một bộ ảnh.
Đám người Chu Thiên Hạo, Lý Hải Hà, Hầu Tử, Vạn Lăng Phong, Thẩm Hạc bị hành hạ không còn hình người.
Một góc ảnh còn có ba chữ ‘điện Huyết Hồn’.
Ầm!
Diệp Bắc Minh đập bàn.
Trong nháy mắt nổ tung, mạt gỗ tung tóe!
Trong mắt đều là sát ý lạnh băng: “Điện Huyết Hồn, chúng mày không cần phải tồn tại!!!”
Chỉ còn lại ba tiếng.
Diệp Bắc Minh biết, điện Huyết Hồn thật sự sẽ giết người.
Ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo, nhìn về phía Long Quốc: “Chiba Sadako, chuẩn bị máy bay cho tôi, về Giang Nam Long Quốc”.
“Nhanh, cần máy bay nhanh nhất”.
…
Giang Nam.
Phủ Diệp.
Mấy người Chu Thiên Hạo, Lý Hải Hả, Hầu Tử, Vạn Lăng Phong, Thẩm Hạc bị trói vào một góc.
Vạn Lăng Phong và Thẩm Hạc đều biết võ công, đề phòng bọn họ ra tay.
Gân tay gân chân đều bị phế.
Nằm trên đất giống như chó chết.
Ba bóng đen ngồi đó.
Trên xà nhà, nóc nhà, dưới mái hiên, trong hành lang, khắp nơi đều là người của điện Huyết Hồn.
Toàn bộ phủ Diệp được bao phủ một tầng khí tức chết chóc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Hai tiếng sau.
Đột nhiên.