Mười Võ Hoàng vẻ mặt không tin nổi.
Giống như nghe lầm vậy.
Lão giả Võ Tông kia mắt híp lại: “Diệp Bắc Minh, mặc dù cậu là thiếu soái Long Hồn, nhưng Tần Hóa Thiên tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu”.
“Mặc dù đội Thần Cơ cũng trên danh nghĩa Long Hồn, nhưng lại không thuộc Long Hồn”.
“Đội Thần Cơ thuộc về gia tộc Cổ Võ!”
“Có quyền chấp pháp tuyệt đối!”
“Tiền trảm hậu tấu, đây chính là đội Thần Cơ!”
“Mà lão phu đến từ nhà họ Tần Cổ Võ!”
Nhà họ Tần Cổ Võ!
Cả câu Diệp Bắc Minh chỉ nghe được bốn chữ.
Anh lặp lại: “Nhà họ Tần Cổ Võ?”
Hai mươi ba năm trước, gia tộc Cổ Võ bao vây tấn công mẹ anh là nhà họ Tần.
Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên ý lạnh ngút trời.
Trong nháy mắt im lặng!
Không nói!
Tần Hóa Thiên thần vậy còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ.
Ông ta cười tự tin: “Diệp Bắc Min, nếu biết nhà họ Tần Cổ Võ kinh khủng như vậy, còn không mau quỳ xuống nhận sai?”
“Cậu về Long Hồn, tự phế võ công, sau đó giam vào ngục mười năm”.
“Chuyện này cứ tính như vậy!”
Tần Hóa Thiên độc ác ra sao?
Tự phế võ công?
Giam vào ngục mười năm?
Há chẳng phải bắt anh tàn phế?
Diệp Bắc Minh cười: “Tôi quỳ con mẹ ông!”
Soạt!
Trực tiếp ra tay.
Diệp Bắc Minh nhu mãnh hổ nhào tới.
Một quyền đánh ra!
Bùm!
Tần Hóa Thiên theo bản năng ngẩng đầu ngăn cản.
Cánh tay bỏng rát trực tiếp nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.
Toàn thân lăn lộn, phun ra một ngụm máu tươi, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày dám ra tay với tao?”
Trong con mắt già nua của Tần Hóa Thiên, tất cả đều là tia máu!
Một cơn phẫn nộ chưa từng có tăng vọt, ông ta lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, giống như là nhìn thi thể!