“Mọi người đều là người phía Long Hồn, mày đang tàn sát lẫn nhau đấy!”
“Tần Hóa Thiên là tiểu đội trưởng đội Thần Cơ, mày không đủ tư cách giết ông ta!”
“Mười Võ Hoàng đỉnh phong lạnh giọng nói.
Soạt!
Diệp Bắc Minh quay đầu.
Trong mắt toàn là sát ý!
Anh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay mình.
Một tầng sát khí màu đỏ bao phủ bên ngoài kiếm Đoạn Long: “Các người muốn chết cùng ông ta?”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mười Võ Hoàng đỉnh phong.
Bị Diệp Bắc Minh nhìn vậy, không ngừng lui về phía sau.
“Mày…”
Mười Võ Hoàng đỉnh phong kinh ngạc.
Tần Hóa Thiên kéo dài chút hơi tàn, oán độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh… mày… mày dám đối xử với tao như vậy?”
“Nhà họ Tần Cổ Võ sẽ không bỏ qua cho mày”.
Diệp Bắc Minh mặt lạnh lùng: “Yên tâm. Tôi cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tần Cổ Võ”.
Phốc!
Dứt khoát.
Một kiếm chém bay đầu Tần Hóa Thiên.
“Mày thật sự giết Tần Hóa Thiên?!!”
Mười võ hoàng đỉnh phong của đội Thần Cơ chỉ cảm thấy tê dại da đầu, nổi da gà.
Đây là người của gia tộc cổ võ đó!
Một võ tông đấy!
Vậy mà lại chết như thế?
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi.
Tình báo nhầm lẫn rồi!
Rốt cuộc Diệp Bắc Minh có thực lực thế nào? Cảnh giới võ đạo gì?
“Đi thôi!”
Một người khẽ quát một tiếng.
Mười võ hoàng đỉnh phong quay người định bỏ đi.
Một khắc cũng không muốn ở lại!
Bỗng nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Tôi cho các anh đi chưa?”
Mười võ hoàng đỉnh phong dừng bước chân, quay đầu với vẻ mặt kinh sợ:
“Cậu còn muốn làm gì?”
“Diệp Bắc Minh, ngay cả chúng tôi mà cậu cũng muốn giết sao?”