Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Tôi muốn đích thân bồi dưỡng bọn họ trở thành cao thủ hàng đầu!”

Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Thiếu chủ, mười tám tuổi liệu có muộn quá không?”

“Nếu một võ giả muốn tập võ, thì phải bắt đầu tập từ sáu tuổi”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, chỉ cần muốn tập võ, thì lúc nào cũng được”.

“Ông chỉ cần đi tìm người là được!”

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong đáp lại.

Diệp Bắc Minh có thủ đoạn như thần tiên, có lẽ thực sự có thể làm được.

Anh lại nhìn sang Thẩm Hạc: “Thực lực của ông quá thấp, cho ông chỗ đan dược này đấy”.

Anh giơ tay ném ra hai mươi mấy viên đan dược.

Đồng tử của Thẩm Hạc co lại: “Suýt! Đan dược cực phẩm!”


“Cậu Diệp, cậu?’

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Ông đã là người của tôi, thì thực lực không được quá thấp”.

“Nếu không, lần sau lại gặp phải tình huống này, ngay cả cơ hội tự bảo vệ bản thân, các ông cũng không có, càng đừng nói là bảo vệ người bên cạnh mình”.

Thẩm Hạc gật đầu, không nói nhiều thêm.

Nhận lấy đan dược!

Hầu Tử muốn nói lại ngừng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh Diệp, tôi cũng muốn theo anh tập võ”.

Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử: “Được, nhưng tôi xử lý xong công việc, rồi sẽ nói chuyện với anh”.

“Được!”

Hầu Tử thấy vậy, không nói nhiều thêm.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Nhược Tuyết đâu?”


Vạn Lăng Phong trả lời: “Thiếu chủ, tôi không gặp cô Hạ”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Không hay rồi, Đường Môn!”

Tôn Thiến thông báo với anh, Nhược Tuyết bị Đường Môn bắt đi.

Ở đây không thấy người của Đường Môn, cũng không thấy Nhược Tuyết!

Hỏng rồi!

Diệp Bắc Minh lấy điện thoại, vội vàng gọi cho Diệp Bắc Minh.

“Tắt máy rồi?”

“Đi thôi, chuẩn bị máy bay, đến Đường Môn!”



Mười một giờ năm mươi phút đêm.

Đường Môn

Tất cả mọi người đều mặc trang phục mừng cưới.

Một cỗ quan tài gỗ lim đen xì được bày trong đại sảnh của Đường Môn.

Hạ Nhược Tuyết đội mũ phượng mặc áo choàng cưới, bị người ta điều khiển, khuôn mặt tái nhợt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận