Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, như đi vào chỗ không người.
Ám khí không thể làm anh bị thương!
Có người phóng sương độc, hỏa độc, Diệp Bắc Minh lại như không sao, bước ra từ trong làn độc!
“Mày…”
“Làm sao có thể?”
“Mày không sợ kịch độc của Đường Môn bọn tao?”
Các độc sư của Đường Môn đều thộn người!
Con ngươi cũng sắp lòi ra!
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Mấy loại độc này, tôi đã biết giải từ bốn năm trước rồi”.
“Tôi còn tự lấy bản thân ra thí nghiệm, trong cơ thể đã có kháng thể rồi”.
“Đường Môn các ông có loại độc nào lợi hại hơn không? Nếu không có thì chịu chết đi!”
Đám người Đường Môn trợn mắt há hốc miệng: “Cái gì?”
Phụt!
Diệp Bắc Minh chém một kiếm đến, giết sạch toàn bộ mấy chục độc sư Đường Môn.
“Cậu!”
Trái tim của Đường Phá Thiên cũng đang nhỏ máu, họ đều là độc sư hàng đầu, nguồn lực căn cơ của Đường Môn.
Một độc sư có thể sánh được với một võ vương!
Độc sư hàng đầu, còn có thể hạ độc chết võ tông!
Cho dù là đối diện với đại quân trăm ngàn người, mười độc sư Đường Môn cũng có thể hóa giải.
Một người có sức mạnh vạn quân!
Cho nên.
Tuy thực lực võ đạo của Đường Môn không ổn, nhưng có thể tiến vào hàng ngũ gia tộc cổ võ.
Chính là dựa vào độc dược và thuật cơ quan đáng sợ!
Ngàn tính vạn tính, cũng không tính được Diệp Bắc Minh không sợ kịch độc!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, trực tiếp đến trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết nhìn Diệp Bắc Minh, không thể nói, không thể hành động.
Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Trúng độc rồi ư?”
Đường Phá Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là độc dược độc môn của Đường Môn, không có thuốc giải của tao, thì không ai cứu được cô ta!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh không thèm để ý đến Đường Phá Thiên.
Cầm năm cây kim châm!
Phụt phụt phụt!
Cắm vào các vị trí lồng ngực, cánh tay, sau tai của Hạ Nhược Tuyết.