Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Võ vương”.
“Không thể nào!”
Đường Phá Thiên gầm thét một tiếng: “Làm sao mày có thể mới chỉ cảnh giới võ vương được?”
“Võ vương làm sao có thể vượt cảnh giới giết võ tông? Mày cũng là võ tông sơ kỳ? Hay là võ tông trung kỳ?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đường Phá Thiên.
Đường Phá Thiên không ngừng lắc đầu: “Không đúng, mày mới hai mươi ba tuổi!”
“Làm sao có thể có thực lực võ tông?”
Ông ta suy sụp, chửi mắng: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, rốt cuộc mày là quái vật gì!”
“Lên đường thôi”.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh bình tĩnh.
Vô cùng ung dung!
Giơ cao kiếm Đoạn Long!
Đường Phá Thiên sợ đến run cầm cập, trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ kinh hoàng!
Ông ta hối hận rồi!
Ông ta không nên chọc vào thanh niên này, càng không nên nghe lời của điện Huyết Hồn.
Cũng không nên bắt cóc Hạ Nhược Tuyết!
Tóm lại, Đường Phá Thiên hối hận rồi.
Gần như tất cả độc sư của Đường Môn đều chết hết!
Căn cơ nguồn lực của nhà họ Đường cổ võ mất trong nháy mắt.
Nếu Đường Phá Thiên cũng chết, sau này Xuyên Thục không còn Đường Môn nữa.
Đường Phá Thiên gầm thét: “Không được giết tao, Diệp Bắc Minh, mày không được giết tao!”
“Con trai cả và con trai thứ của tao đang ở Côn Luân Hư, đã gia nhập tông môn cường mạnh của Côn Luân Hư!”
“Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao!”
“Nếu mày giết tao, chúng nó sẽ không tha cho mày đầu, Diệp Bắc Minh, mày không chọc được vào tông môn của Côn Luân Hư chứ phải không?”
Diệp Bắc Minh cười, chậm rãi đi đến.
Thì thầm nhỏ tiếng chỉ có Đường Phá Thiên có thể nghe được: “Nói cho ông một bí mật”.
“Côn Luân Hư, tôi đi ra từ nơi đó đấy”.
“Cái gì? Mày… mày…”
Đồng tử của Đường Phá Thiên co mạnh lại.
Toàn thân run lên, như con cầy sấy.
Phải rồi!
Thì ra là vậy!
Thì ra là vậy!
Một người đi ra từ Côn Luân Hư, hai mươi ba tuổi có thực lực như vậy cũng không lạ, chẳng trách Đương Môn bị diệt cũng phải…