Không còn Đường Môn cổ võ nữa?
Không phải chứ…
Thiếu chủ, cậu muốn nghịch thiên à!
“Bớt lắm lời đi, về nhà”.
…
Trên máy bay, Diệp Bắc Minh ngồi trên sofa, Hạ Nhược Tuyết giống như con gấu túi, bám trên người anh.
Hai tay vòng ôm cánh tay của Diệp Bắc Minh.
Ngồi trong lòng Diệp Bắc Minh.
Đầu dựa vào lồng ngực anh.
Cứ như vậy không muốn rời một giây phút nào.
Vạn Lăng Phong rất biết ý, trực tiếp đóng cửa lại, đi sang một khoang khác.
Lúc này.
Trong khoang chỉ còn lại hai người Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết.
“Này, Nhược Tuyết… hay là…”
Diệp Bắc Minh vừa lên tiếng.
Hạ Nhược Tuyết trực tiếp dùng miệng của cô ấy chặn miệng của anh.
Một cảm giác nóng ấm ập đến.
Hai tay của Diệp Bắc Minh cũng rất không an phận.
Gần mười phút sau, hai người phải tách nhau ra.
Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện!
Đến lúc đó sẽ là gì?
Máy bay chấn rung?
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Khụ khụ… may mà Tôn Thiến gửi tin nhắn cho tớ, nếu không phải có cô ấy, tớ cũng không biết”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu: “Ừm, may mà có Tôn Thiến”.
“Tôn Thiến?”
Đợi đã!
Hạ Nhược Tuyết lập tức căng thẳng, tóm chặt tay của Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, mau đi cứu Tôn Thiến”.
“Cô ấy xảy ra chuyện rồi, cô ấy đã uống thuốc độc của Đường Môn, bây giờ sợ là…”
…
Thành phố Giang Nam.
Trong một con ngõ gần quán bar của khu phố cũ kỹ.
“Hu hu hu!”
Một cô gái ngồi dưới đất, quấn ga giường lên người.
Khóc lóc không dứt!
Đột nhiên mấy thanh niên tóc vàng đi đường phía xa nghe thấy tiếng khóc liền dừng bước chân, nhìn vào con ngõ.