Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, không tìm được vị trí khí tức cụ thể của bọn họ!”
“Nhưng bây giờ tôi có thể chắc chắn, Tôn Thiến và mẹ cậu tuyệt đối an toàn!”
Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Cảm ơn!”
“Không có gì!”
Diệp Bắc Minh chuyển giọng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, với năng lực hiện giờ của ông, có thể xác định vị trí của người thân cận nhất với Ô Đạo Nguyên không?”
“Đương nhiên là được!”
“Tìm bọn họ đi!”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Lão già đó khiến tôi rất không vui, chẳng phải nhà họ Ô truy giết mẹ tôi sao?”
“Đã như vậy, đêm nay cho họ hưởng thụ cảm giác bị truy giết!”
“Được!”
Một lát sau.

“Tìm được rồi!”
“Ô Bác Hiên, con trai nhỏ của Ô Đạo Nguyên, bẩm sinh kinh mạch đã phế, không thể tập võ!”
“Được gọi là cậu ấm lớn nhất nhà họ Ô, cả ngày ăn chơi trong thanh lâu kỹ viện!”
“Ô Hạo Minh, con trai thứ của Ô Đạo Nguyên, năm nay một trăm bảy mươi lăm tuổi, thiên tài hàng đầu đứng thứ sáu mươi tám bảng xếp hạng Thanh Huyền!”
“Ô Khải Đông, con trai trưởng của Ô Đạo Nguyên, năm nay sáu trăm ba mươi tuổi, hiện giờ là gia chủ nhà họ Ô!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ô Đạo Nguyên, cho ông niềm vui bất ngờ ngay đây!”

Sâu trong Thanh Huyền Tông.

Ô Hạo Minh ngồi khoanh hai chân vận khí trong đại điện.

Đột nhiên, một luồng sát ý băng lạnh ập đến!

Ô Hạo Minh mở đôi mắt, nhìn sang cửa đại điện: “Ai đấy? Chẳng lẽ không biết nơi này không được tùy tiện ra vào sao?”
Phập!
Cửa điện ầm ầm nổ tung, một bóng người cầm liêm đao đi đến!
Ô Hạo Minh biến sắc: “Kẻ cầm liềm?”
Ầm!
Lôi ảnh trùng trùng!
Tia sáng lạnh lóe lên!
Ô Hạo Minh ôm chặt cái cổ của mình: “Mày… làm sao có thể… nhanh như vậy…”
Đầu lệch sang một bên, trực tiếp rơi xuống đất!”

Trong một thanh lâu xa hoa nhất của thành Thanh Huyền.

Các loại phụ nữ tuyệt sắc điên cuồng nhảy múa trên sân khấu.

Lão Bảo chỉ về hướng tầng hai: “Tất cả chi phí tối nay, do Ô công tử thanh toán!”
“Cảm ơn Ô công tử!”
Các vị khách trong thanh lâu nhảy lên điên cuồng.

Đột nhiên.

“A!”
Tầng hai vang lên tiếng kêu thảm.

Liền sau đó.

Một cái đầu người bay ra, rơi trên sân khấu chính giữa nhất thanh lâu.

Chính là đầu của Ô Bác Hiên!

Thương hội nhà họ Ô ở Thanh Huyền Tông.

Trong đại sảnh hội nghị.

Ô Khải Đông đang họp với một đám người.

“Gia chủ, đây là sổ sách thu nhập quý này của nhà họ Ô, mời ngài xem!”
“Gia chủ, nhà họ Vương cho người đến đề nghị kết thân với Ngũ tiểu thư, chúng ta có đồng ý liên hôn với nhà họ Vương không?”
“Gia chủ, lão tổ phát lệnh truy nã, cho nhà họ Ô truy nã một người gọi là kẻ cầm liềm!”, một người đàn ông trung niên đi đến, mở một bức tranh chân dung.

Người đàn ông trên bức tranh đeo mặt nạ màu đen, mặc chiếc áo choàng màu đen.

Tay cầm một thanh liêm đao cực kỳ quỷ dị!
Mọi người chỉ nhìn bức chân dung một cái, đã cảm thấy một luồng ý chết chóc băng lạnh ập đến!

Liền sau đó.

Ầm!
Một tiếng vang lớn, trần nhà của đại sảnh phòng họp ầm ầm nổ tung, xuất hiện một cái lỗ vô cùng lớn.

“Có chuyện gì vậy?”
Mọi người kinh hãi, đều ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng trên trần nhà.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn, đồng tử điên cuồng co lại!
“Kẻ cầm liềm?”
Liền sau đó.

Một cây liêm đao màu đen quét đến, mấy chục đầu người bay cao!

Nửa đêm, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Lão tổ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ô Đạo Nguyên mở mắt, nhìn ra cửa lớn phòng ngủ: “Có chuyện gì? Vào đi!”
Ba người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào, thụp một tiếng quỳ xuống đất.

Kinh sợ nói ra chuyện Ô Hạo Minh, Ô Bác Hiên, Ô Khải Đông đã chết!
“Cái gì?”
“Hạo Minh chết rồi?”
“Bác Hiên chết rồi!”
“Khải Đông cũng chết rồi?”
Sau khi Ô Đạo Nguyên được biết tin này, khuôn mặt già hung dữ, tức đến phun ra máu tươi: “Ông nói cái gì?”
“Ba người con trai của tôi! Mẹ kiếp! Ba người con trai của tôi đều chết rồi?”
“Là ai làm? Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai làm?”
Phập!
Ông ta đạp bay người đến báo tin, điên cuồng gào thét: “Nói đi!”
Ô Đạo Nguyên điên rồi!

Sắp phát điên thật rồi!
Một người đàn ông trung niên khác sợ đến quỳ dưới đất: “Lão tổ, có người nhìn thấy… có một người đàn ông mặc áo choàng màu đen, rời khỏi thanh lâu…”
“Rất có khả năng là, kẻ cầm liềm…”
“Kẻ cầm liềm! A! A! A!”
Ô Đạo Nguyên tức đến miệng phun ra máu tươi, mái tóc trắng xám lập tức thành trắng tinh!
Xương cốt toàn thân ông ta phát ra tiếng lốp bốp, đập một chưởng lên chiếc bàn gỗ đàn hương: “Truyền lệnh truy nã xuống dưới cho tôi, nhà họ Ô bỏ ra mười tỷ khối nguyên!”
“Truy nã kẻ cầm liềm cho tôi!”
“Ô Đạo Nguyên tao không cần biết mày là ai, bắt đầu từ bây giờ, tao và mày không chết không thôi!”
Giọng của Ô Đạo Nguyên như sét đánh, nổ vang trong lòng tất cả mọi người!

Buổi tối cùng ngày, lệnh truy nã của nhà họ Ô truyền khắp cả phạm vi thế lực của Thanh Huyền Tông!
“Gia chủ của nhà họ Ô bị giết rồi?”
“Ô Hạo Minh, thiên tài tuyệt thế của nhà họ Ô chết trong Thanh Huyền Tông?”
“Ô Bác Hiên, cậu ấm đệ nhất nhà họ Ô bị người ta chém đầu ở thanh lâu?”
“Trời ơi!”
“Kẻ cầm liềm này là ai? Lại dám chọc vào nhà họ Ô?”
Cả thành Thanh Huyền chấn động.

Những người nghe được tin này, không ai không chấn hãi!
Nhà họ Ô?
Đó là nhà họ Ô đấy!
Gia tộc truyền thừa hơn triệu năm, nhân vật lớn tuyệt đối!
Tô Thanh Ca nhìn lệnh truy nã trong tay, bức chân dung bên trên khiến cơ thể cô ta run lên: “Diệp… là… Diệp…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận