Bên tai vang lên một giọng nói chấn kinh: “Tiểu thư, đó chẳng phải là cậu Diệp từng tới đây mấy lần sao?”
Tô Thanh Ca quay đầu, con ngươi của nha hoàn điên cuồng co lại!
“Tiểu Mai? Cô vào đây từ lúc nào?”
Tô Thanh Ca thu lại lệnh truy nã.
“Tiểu thư, tôi vừa mới vào”.
Khuôn mặt Tiểu Mai trắng bệch, toàn thân đang run rẩy!
“Cậu ta… cậu Diệp đã giết gia chủ của nhà họ Ô?”
“Con trai út mà lão tổ nhà họ Ô yêu thương nhất, và cả thiên tài nhà họ Ô cũng bị cậu ta giết?”
Tô Thanh Ca cau mày: “Tiểu Mai, chuyện này không được phép nói ra ngoài!”
Tiểu Mai kinh ngạc: “Tiểu thư… chẳng lẽ cô muốn…”
Tô Thanh Ca lắc đầu: “Cậu Diệp có ơn với tôi, tôi không thể nào bán đứng cậu ta!”
“Tiểu Mai, từ nhỏ cô đã lớn lên cùng tôi”.
“Trước nay tôi chưa từng coi cô là người ngoài, chuyện này, cô nhất định không được nói ra ngoài!”
Đôi mắt Tiểu Mai lóe lên, ngẩn ngơ gật đầu: “Được, tiểu thư, tôi biết rồi”.
Tô Thanh Ca nhắc đi nhắc lại nhiều lần, bảo Tiểu Mai tuyệt đối giữ bí mật chuyện này.
Sau khi Tiểu Mai đồng ý, bèn ra khỏi phòng.
Nửa tiếng sau, Tiểu Mai xuất hiện trong một phủ đệ hoa lệ của thành Thanh Huyền.
Tô Tuyết Hồng nghe xong lời kể của Tiểu Mai, sắc mặt biến ảo bất định: “Cô nói cái gì?”
“Tô Thanh Ca quen biết kẻ cầm liềm đó?”
“Tiểu Mai, cô mau nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào!”
Đôi mắt Tiểu Mai lóe lên, cười giảo hoạt nói: “Nhị tiểu thư, tôi và Tô Thanh Ca tình như chị em”.
“Cô muốn tôi bán đứng cô ấy, chẳng lẽ một câu nói là được sao?”
Tô Tuyết Hồng hiểu ý của Tiểu Mai.
Cười đầy ý sâu xa: “Tô Thanh Ca không thể tập võ, chẳng lẽ chẳng phải là do cô hạ độc sao?”
“Cô và Tô Thanh Ca tình như chị em?”
Tiểu Mai cau mày: “Nhị tiểu thư, cô nói như vậy có ý gì?”
“Năm đó nếu không phải cô bảo tôi hạ độc, Tô Thanh Ca sẽ trở thành một phế nhân sao?”
“Cô ta vốn có thiên phú tu võ hoàn hảo, nếu mấy người lão tổ biết chuyện này là do cô làm, thì sẽ xử lý cô thế nào đây?”
Sắc mặt Tô Tuyết Hồng sầm xuống!
Một luồng áp lực cường mạnh bỗng ập đến.
Thụp!
Tiểu Mai bị ép quỳ dưới đất, khóe miệng nhỏ ra máu tươi!
“Cô đang uy hiếp tôi?”
Tô Tuyết Hồng lạnh lùng lên tiếng.
Tiểu Mai cười, răng dính đầy máu tươi: “Nhị tiểu thư, tôi chỉ nói sự thực thôi”.
“Sao lại gọi là uy hiếp cô chứ?”
“Thực lực võ đạo của cô cao cường, đương nhiên có thể giết tôi bất cứ lúc nào”.
“Nhưng…”, Tiểu Mai cười vô cùng âm lạnh: “… Tôi sớm đã âm thầm sắp xếp người rồi, chỉ cần ba ngày tôi không xuất hiện”.
“Người đó sẽ đưa tất cả chứng cứ đến tay lão tổ!”
Tiểu Mai lạnh lùng nhìn Tô Tuyết Hồng: “Cho nên, nhị tiểu thư, cô nhất định phải cầu nguyện cho tôi sống thật tốt đấy!”
“Cái gì? Cô!”
Khuôn mặt Tô Tuyết Hồng biến sắc!
Gia tộc lớn kiêng kỵ nhất chính là đấu đá nội bộ.
Nếu lão tổ biết cô ta khiến Tô Thanh Ca thành phế nhân, nhất định sẽ không tha cho cô ta!
Liền sau đó.
Tô Tuyết Hồng lật mặt như lật sách, sải bước lên trước đỡ Tiểu Mai đứng lên: “Tiểu Mai à, tôi đùa với cô đấy”.
Tiểu Mai cười thú vị: “Nhị tiểu thư, tôi cũng đùa với cô thôi”.
Nụ cười của Tô Tuyết Hồng cứng đờ: “Nói đi, rốt cuộc cô muốn gì?”
Tiểu Mai bình tĩnh lên tiếng: “Lệnh truy nã của nhà họ Ô treo thưởng mười tỷ khối nguyên để bắt Diệp Phong! Đương nhiên nhà họ Ô không biết kẻ cầm liềm chính là Diệp Phong!”
“Chỉ cần nhị tiểu thư thông báo cho nhà họ Ô, chắc chắn có thể có được mười tỷ khối nguyên!”
“Con người tôi không hề tham lam, tôi cần một tỷ khối nguyên!”
Tô Tuyết Hồng nhìn Tiểu Mai, sâu trong đôi mắt lóe lên sát ý không dễ phát giác: “Cô đúng là không hề tham lam, một tỷ, không nhiều!”
“Có điều, sau khi nhà họ Ô phát lệnh truy nã, chắc chắn Diệp Phong sẽ trốn đi!”
“Cho dù tôi đi thông báo cho nhà họ Ô, cũng không bắt được Diệp Phong đó!”
Tiểu Mai khẽ lắc đầu: “Việc này không phiền nhị tiểu thứ bận tâm”.
“Giữa Tô Thanh Ca và Diệp Phong có giao ước, vừa hay tôi đã nghe được”.
“Diệp Phong sẽ ra tay giúp Tô Thanh Ca vô điều kiện ba lần, giữa bọn họ liên lạc bằng một miếng ngọc!”
“Chỉ cần cô nói cho nhà họ Ô chuyện này, còn lo Diệp Phong không lộ mặt sao?”
…
Diệp Bắc Minh vừa về đến Thanh Huyền Tông, một đám người đi đến.
Một cô gái trong đó kinh ngạc: “Cậu Diệp, sao cậu lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Tôi là đệ tử của Thanh Huyền Tông, cô Tiêu, cô cũng gia nhập Thanh Huyền Tông ư?”
Cô gái trước mặt không phải ai khác.
Chính là Tiêu Dung Phi!
Tiêu Dung Phi cười xinh đẹp: “Tổ tiên nhà họ Tiêu và Thanh Huyền Tông có chút quan hệ, đã cho nhà họ Tiêu mấy suất đệ tử”.
“Bố và mẹ cảm thấy thiên phú của tôi không tệ, cho nên cho tôi cơ hội này”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thì ra là vậy, tôi còn có việc, đi trước đây”.
“Được!”
Tiêu Dung Phi khẽ gật đầu.
Diệp Bắc Minh vừa mới đi, một đám đệ tử bên cạnh không nhịn được hỏi: “Tiêu sư muội, cô quen biết Diệp cuồng nhân này ư?”
“Diệp cuồng nhân?”
Tiêu Dung Phi ngẩn người.
Hôm nay cô ta vừa đến Thanh Huyền Tông, cho nên vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì..