Xem ra lại nợ vị sư huynh kia một ân huệ.
Nói bản thân có phải quá được việc không?
Thẩm Thiên Sơn nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh và thư ký Tiền rời đi.
Ầm!
Chờ khi hai người đi rồi, Thẩm Thiên Sơn đấm ra một quyền: “Diệp Bắc Minh, thư ký Tiền!”
“Các người chờ đấy!!!”
Vách tường sắt thép lõm xuống một lỗ thủng khủng khiếp.
Diệp Bắc Minh quay về tầng thiên lao thứ hai, vừa muốn rời đi.
Đột nhiên.
Giọng nói người đàn ông kia lại một lần nữa vang lên: “Quả nhiên cậu giống y đúc bà ta, tôi đã nói rồi mà, sao cảm giác giống như đã từng nhìn thấy cậu”.
Soạt!
Diệp Bắc Minh dừng bước.
“Ông nói gì?”
Ánh mắt lạnh như băng, trong nháy mắt phong tỏa người này.
Người đàn ông cười hắc hắc:” Hai mươi ba năm trước, vùng Tam Giác Vàng, Tượng Quốc”.
“Tôi đã nhìn thấy một người phụ nữ rất giống cậu!”
Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Ông còn biết cái gì?”
Người đàn ông chỉ vào xích sắt trên người: “Đưa tôi rời khỏi đây, hơn nữa đảm bảo an toàn tính mạng cho tôi”.
Diệp Bắc Minh không chút do dự đồng ý: “Được”.
Xua tay!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
Keng!
Một tiếng vang thật lớn, phòng giam bị chém ra.
Người đàn ông trong đó ngơ ngác, chậm rãi đi ra.
Lộ ra khuôn mặt tàn bạo toàn máu!
Keng! Keng!
Diệp Bắc Minh lại chém ra hai kiếm, chém rơi xiềng xích trên xương bả vai của người đàn ông.
Sắc mặt người đàn ông hồi phục được một chút.
Trong nháy mắt, thư ký Tiền chỉ cảm thấy có một con dã thú đi từ trong lồng ra, nguy cơ tứ phía!
Một luồng sát khí tấn công tới!
Diệp Bắc Minh đứng ở đó, không hề sợ.
Người đàn ông có chút bất ngờ.
Thẩm Thiên Sơn đi ra, thấy Diệp Bắc Minh thả một tên phạm nhân, trong nháy mắt liền nổi giận!
“Diệp Bắc Minh, cậu đang làm gì thế?”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Thư ký Tiền nhìn ông ta: “Một tên tù nhân thôi mà, thả thì thả”.