‘Cậu ta chỉ dùng mấy cây kim châm, không những nối liền được kinh mạch của mình, bột thuốc đó lại khiến tay của mình không để lại sẹo!’
Thậm chí Dạ Kiêu nghi ngờ. . Đam Mỹ Hay
Liệu có phải cánh tay này của mình từng gãy không.
‘Cho cậu thêm một ngày, nếu cậu còn không ra, thì tôi lập tức rời đi!’
Dạ Kiêu chắc chắn.
Chỉ cần ông ta rời khỏi quân doanh của đội Thiên Cơ, Diệp Bắc Minh vẫn còn ở trong mật thất.
Ông ta chắc chắn khiến Diệp Bắc Minh cả đời này cũng không tìm được ông ta!
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Cánh cửa sắt của mật thất rung chuyển.
Một thanh niên với đôi mắt đầy tia máu từ bên trong đi ra.
“Thiếu soái!”
“Cuối cùng cậu cũng ra rồi!”
“Chúng tôi lo muốn chết!”
Binh sĩ đội Thiên Cơ thở nhẹ nhõm.
Hòn đá treo lo lửng trong lòng thư ký Tiền cũng được rơi xuống.
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Nhìn các tướng sĩ đội Thiên Cơ, vẻ mặt nghi hoặc: “Mọi người làm gì ở đây?”
Thư ký Tiền cười nói: “Thiếu soái, cậu vào mật thất tận mười ngày, mọi người đều lo lắng cậu xảy ra chuyện ở bên trong đấy”.
“Nếu cậu còn không ra, chúng tôi đang định phá cửa xông vào!”
Lư Quốc Phong nói: “Đúng thế, thiếu soái, tất cả chúng tôi đều lo lắng cho cậu”.
Đoạn Nha lạnh lùng hừ một tiếng: “Vừa nãy anh còn trù ẻo thiếu soái xảy ra chuyện đấy!”
“Tôi quan tâm quá hóa hỗn loạn mà!”
Lư Quốc Phong giải thích.
Lư Quốc Phong cười: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa”.
“Vâng!”
Hai người liền nghiêm túc.
Thư ký Tiền cười hỏi: “Cậu Diệp, cậu ở trong mật thất này mười ngày, sao lại lâu như vậy?”
“Cậu làm gì trong đó?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không có gì, chỉ là luyện ít đan dược thôi”.
Anh chỉ vào mười tiểu đội trưởng của đội Thiên Cơ: “Lư Quốc Phong, Đoạn Nha, Thạch Lỗi… mấy tiểu đội trưởng các anh vào trong bê đan dược ra đi”.
Bê ra?
Một ít đan dược thôi, còn cần phải bê ra sao?
Mười tiểu đội trưởng đều ngẩn người.