Cô ấy véo bờ eo thon của Tôn Thiến.
“Ai da, chết người đấy”, Tôn Thiến vội vàng xin tha.
Hạ Nhược Tuyết vừa véo Tôn Thiến vừa quan sát nét mặt của Diệp Bắc Minh, để xem anh có phản ứng gì.
Chỉ tiếc trông Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh, Hạ Nhược Tuyết rất thất vọng.
“Cậu… Mấy năm năm cậu đã đi đâu vậy?”, Hạ Nhược Tuyết thả tay ra, nhìn Diệp Bắc Minh: “Tớ… Mọi người đã tìm cậu lâu lắm đấy”.
“Với thành tích của cậu rõ ràng có thể thi đỗ trường đại học Trung Hải, tại sao cậu lại không đi học nữa?”
Sau khi biết Diệp Bắc Minh điền nguyện vọng là trường đại học Trung Hải.
Hạ Nhược Tuyết đã sửa nguyện vọng của mình để vào trường đại học Trung Hải.
Đáng tiếc cô ấy đợi từ năm nhất đến năm tư, đến bây giờ tốt nghiệp cũng chưa gặp Diệp Bắc Minh một lần nào.
“Nhà tớ xảy ra chuyện, giống như cô ấy vừa nói”.
Diệp Bắc Minh chỉ vào Tôn Thiến.
Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng đáp lời: “Xin lỗi cậu, tớ không cố ý làm cậu nhớ lại những chuyện này”.
“Cậu đã tìm được hung thủ giết ba mẹ và anh trai cậu chưa?”
Diệp Bắc Minh im lặng một lúc mới trả lời: “Vẫn chưa tìm được”.
“Vậy là cậu đã tìm kiếm hung thủ suốt năm năm sao?”, Hạ Nhược Tuyết hỏi.
“Cứ cho là vậy đi”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Hạ Nhược Tuyết nhìn dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, cảm thấy rất đau lòng.
Năm đó chàng trai này vô cùng xuất sắc, có rất nhiều nữ sinh yêu thầm cậu ấy.
Mọi người cứ tưởng Diệp Bắc Minh sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Nào ngờ nhà họ Diệp lại xảy ra thảm kịch bị sát hại cả gia đình, Hạ Nhược Tuyết đã từng khóc rất lâu vì chuyện đó.
“Bây giờ trở về là tốt rồi, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi”, Hạ Nhược Tuyết cười nhẹ, cố gắng không làm Diệp Bắc Minh nhớ lại chuyện trước đây.
“Đời người còn rất dài, nếu cậu vẫn muốn đi học thì có thể tham gia thi xã hội”.
“Cũng có thể học đại học”.
“Cùng lắm thì đi học lại vài năm, sau này vẫn có thể trở nên tài giỏi”.
Cô ấy vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu đến Kim Lăng để đi chơi à?”
“Nơi này có rất nhiều món ăn vặt, hay là tớ dẫn cậu đi ăn nhé?”
“Tớ mời!”
“Cậu có chỗ qua đêm chưa?”
“Nếu chưa có thì để tớ sắp xếp cho cậu nhé?”
“Tôn Thiến, tối nay tớ ngủ với cậu, cậu ấy ngủ ở phòng tớ”, Hạ Nhược Tuyết líu ríu như một chú chim sơn ca.