“Thực lực này, khiến tao không ngờ đấy”.
Ông ta tỏ vẻ mặt thích thú, dường như sẽ ăn thịt chắc Diệp Bắc Minh.
“Nhưng sau đây tao sẽ ra tay toàn lực, không biết mày có bị một quyền của tao đánh thành bùn thịt không đây?”
Diệp Bắc Minh ra vẻ không thèm để ý: “Hay là, cứ thử xem?”
Khinh miệt.
Thờ ơ.
Soạt!
Soạt!
Tần Long Tượng bị thái độ của anh làm cho mặt sầm xuống: “Diệp Bắc Minh, mày thực sự không sợ chết?”
Diệp Bắc Minh ngáp một cái: “Sao ông lại nhiều lời thế?”
“Muốn chết mà!”
Tần Long Tượng lập tức nổi giận.
Ầm!
Ông ta giống như con tê giác có tốc độ của báo săn, hung hăng xông thẳng đến.
Soạt!
Diệp Bắc Minh dậm chân, lập tức tránh đi.
Tần Long Tượng đấm vào hư không, một quyền tràn đầy sức mạnh giống như đánh vào cục bông.
“Diệp Bắc Minh, mày có giỏi thì đứng tránh!”
Tần Long Tượng gầm lên.
Thư ký Tiền lạnh giọng nói: “Tần Long Tượng, ông giữ thể diện chút đi được không? Ông là cường giả bảng xếp hạng ngầm, ít nhất cũng lớn gấp bốn gấp năm tuổi thiếu soái Diệp, ông bảo thiếu soái Diệp không tránh? Đứng im đợi chết hả?”
Anh ta lại bổ sung một câu: “Ông dừng tay lại ngay cho tôi, nếu không, tôi sẽ báo cáo lên Long Chủ!”
Tần Long Tượng lạnh giọng uy hiếp: “Thư ký Tiền, cậu câm miệng, còn lắm lời, tôi giết luôn cả cậu!”
“Tôi bảo đảm cậu không gặp được Long chủ!”
“Ông!”
Thư ký Tiền lùi lại nửa bước.
Diệp Bắc Minh ngoắc ngón tay với Tần Long Tượng: “Lão thất phu, ông chuyên tâm một chút được không? Qua đây chịu chết đi!”
Tần Long Tượng tức giận đến bật cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, mày chọc giận tao thật rồi đấy!”
“Cả đời này tao chưa từng nổi giận!”
“Long Chủ cũng không bảo vệ được mày đâu, đi chết đi!”
Con mắt ông ta tràn đầy tia máu.
Vẻ mặt hung dữ.
Khóe mắt cũng sắp rách ra!
Phập!
Chân hung hãn dậm mạnh một cái, trực tiếp dậm ra một cái hố sâu to bằng cái bồn rửa mặt.
Soạt!