Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Cơ thể Tần Long Tượng giống như xe tải chở chật đồ đi với tốc độ cực nhanh xông thẳng đến, mang theo sự hung ác không hề kiêng sợ!

Bùng phát toàn bộ khí tức võ tông hậu kỳ!

Như mãnh hổ lao đến con thỏ trắng.

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Tần Long Tượng cười dữ tợn, khuôn mặt già đầy điên cuồng: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, mày sợ đến ngu ngốc rồi phải không?”

“Phế vật! Mày đi chết đi cho tao!”

Mười mét!

Năm mét!

Vẫn không động đậy!

Thư ký Tiền kinh hãi hô lên: “Thiếu soái Diệp, mau tránh đi!”

“Tần Long Tượng, ông điên rồi hả?”


Toàn thể đội Thiên Cơ hét lên: “Thiếu soái!”

Ba mét!

Tần Long Tượng giơ tay.

Tấn công một quyền!

Diệp Bắc Minh bỗng cười, khẽ quát một tiếng: “Kiếm!”

“Soạt!

Đột nhiên.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện ở vị trí cách hai mét phía trước người anh, giống như ảo thuật, xuất hiện không hề có dấu hiệu.

Ông ta chỉ cách kiếm Đoạn Long một mét!

Đồng tử của Tần Long Tượng co lại!


Cảm nhận được sát ý vô tận!

Ông ta muốn dừng lại, tiếc là với tốc độ hiện giờ của ông ta thì đã không kịp.

Khoảng cách một mét, chỉ trong chớp mắt.

Phụt!

Kiếm Đoạn Long trực tiếp đâm xuyên cơ thể của Tần Long Tượng.

Nói cách khác, là bản thân Tần Long Tượng xông đến, đụng vào kiếm Đoạn Long, khiến kiếm Đoạn Long đâm xuyên cơ thể mình!

Đồng thử của Tần Long Tượng co mạnh lại: “Đây là… chiêu thức gì?”

Khó mà tin được!

Ông ta là võ giả võ tông hậu kỳ đấy, vậy mà lại chết như này? Thật quá ấm ức!

Nếu chiến đấu oanh liệt một trận, chết trận thì cũng thôi đi!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, miệng ghé sát gần tai của Tần Long Tượng.

Thản nhiên nhả ra hai chữ: “Dừng bút!”

“Bảo ông đến nộp mạng, ông đến thật ư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận