Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Diệp Bắc Minh từ trong bệnh viện đi ra.

“Xịch!”
Một chiếc xe thương vụ màu đen, chân đạp phanh, dừng trước cửa lớn bệnh viện.

Mấy người đàn ông cường tráng bước xuống.

Trên mặt bọn họ đều có vết sẹo hình chữ ‘X’!
Dáng vẻ hơn hẳn người thường!
Giữa trán mang theo khí tức quân ngũ, sát ý tràn ngập!
Diệp Bắc Minh lập tức cảm nhận được người này không phải người bình thường.

“Từ quân doanh đến?”, Diệp Bắc Minh biết người đến không hề tốt.

Người đàn ông cầm đầu mỉm cười: “Mày thông minh đấy, chiến thần Lăng Phong muốn gặp mày”.

“Được!”
Diệp Bắc Minh lặng lẽ gật đầu, anh đoán, chiến thần Lăng Phong lúc này cũng nên gặp anh.

Diệp Bắc Minh không sợ.

Anh đi theo những người đàn ông này, trực tiếp lên xe.

Tốc độ xe rất nhanh, đi về phía ngoại ô thành phố Giang Nam.

Diệp Bắc Minh biết bên ngoài ngoại ô có một quân doanh.

Đúng như dự đoán, xe lái vào một quân doanh.

Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, dọc đường có thể gặp được số lượng lớn binh lính đang nghiêm túc huấn luyện!
Bọn họ đang huấn luyện ở thao trường!
Diệp Bắc Minh tiến vào nơi sâu nhất trong quân doanh, trong đại sảnh, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên.

Ông ta cắt đầu cua, dáng ngồi nghiêm chỉnh!
Trong tay đang xem một cuốn binh thư cổ.

“Diệp Bắc Minh, cuối cùng chúng ta đã gặp mặt nhau rồi”, người đàn ông trung niên nói, giọng vang vọng.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Ông chính là chiến thần Lăng Phong?”
“To gan, gặp chiến thần mà không quỳ xuống?”, sau lưng Diệp Bắc Minh, một thượng tá trách mắng.

Chính là một người đàn ông mặt sẹo trong số đó.

Ầm!
Người đàn ông mặt sẹo giơ chân lên, đạp về phía sau đầu gối Diệp Bắc Minh.

Muốn bắt anh quỳ xuống!
“Ầm!”
Diệp Bắc Minh quay đầu, một quyền đánh vào ngực người này.

Người đàn ông mặt sẹo bay ra ngoài đại sảnh, tắt thở tại chỗ!
“Mày!!!”
Mấy người đàn ông mặt sẹo vẻ mặt tức giận, đang định ra tay.

Chiến thần Lăng Phong lạnh giọng nói: “Dừng tay, tất cả lui ra! Mấy người không phải đối thủ của hắn”.

“Rõ”.

Mấy người đàn ông không cam lòng lui xuống, ánh mắt cay độc nhìn Diệp Bắc Minh.

“Ầm!”
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh lại ra tay, xông đến một người đàn ông gần nhất trong đó.

Một tay giơ lên, đè xuống bả vai người đó!
“Răng rắc”.

Một tiếng giòn dã.

Bả vai người đàn ông này bể nát tại chỗ.

Hai chân mềm nhũn, đầu gối giống như lưỡi khoan, đâm sâu xuống sàn nhà.

Cơn đau nhức khiến mặt hắn ta nhăn nhó, kêu thảm thiết!
Diệp Bắc Minh như tử thần, mắt nhìn xuống người này: “Vừa rồi là lần đầu, lại còn dùng ánh mắt này nhìn tôi”.

“Chết!”
“Mày!”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Diệp Bắc Minh.

“Xem ra anh không nghe hiểu tiếng người rồi”.

“Ầm!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, giáng một cái tát xuống.

Đánh vỡ đầu người này!
Những người đàn ông mặt sẹo khác rối rít lùi về phía sau, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Bị ý trí kiên cường của Diệp Bắc Minh làm cho hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên!
Lúc này chưa đến nửa phút đã chết hai tên đồng bọn.

Trước mặt chiến thần Lăng Phong, Diệp Bắc Minh cũng dám giết người, thật sự khiến người ta sợ hãi.

Chiến thần Lăng Phong lạnh lùng nói: “Diệp Bắc Minh, cậu thật sự vượt xa trí tưởng tượng của tôi”.

“Trước mặt tôi mà dám giết người!”
Diệp Bắc Minh không trả lời mấy câu hỏi này, hờ hững hỏi: “Bố mẹ tôi là ông phái người giết?”
“Không liên quan đến tôi”.

Chiến thần Lăng Phong lắc đầu.

“Vậy liên quan đến ai?”, Diệp Bắc Minh nhướn mày.

Chiến thần Lăng Phong có chút bất ngờ: “Cậu tin tôi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Với thân phận chiến thần của ông, không cần phải lừa gạt tôi”.

“Ha ha ha ha!”
Chiến thần Lăng Phong cười: “Diệp Bắc Minh, cậu quả nhiên có thứ gì đó”.

“Trẻ tuổi như vậy đã có thiên phú, chỉ số thông minh và quyết đoán này!”
“Thật khiến người ta ngưỡng mộ!”
“Nếu như lúc tôi còn trẻ có năng lực bằng một nửa cậu, cũng không chỉ dừng lại địa vị như ngày hôm nay”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Là ai hạ lệnh giết bố mẹ tôi?”
“Tôi biết là ai, nhưng không thể nói cho cậu biết”, chiến thần Lăng Phong lắc đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh: “Vua Giang Nam là đệ tử của tôi, có người vượt qua tôi, trực tiếp hạ lệnh cho Giang Nam diệt cả nhà cậu!”
“Lúc tôi biết đã muộn rồi”.

Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập.

Trong con ngươi tràn đầy tia máu!
Anh giống như một con dã thú, lạnh giọng hỏi: “Là ai muốn giết cả nhà tôi?”
“Người kia không phải người cậu có thể động, dù là tôi cũng không động nổi vào hắn”, chiến thần Lăng Phong khẽ lắc đầu.

Diệp Bắc Minh vô cùng thông minh!
Anh suy đoán: “Ông thân là chiến thần, chi phối quân doanh hành tỉnh Đông Nam”.

“Dưới tay có hàng triệu đại quân!”
“Toàn bộ Long Quốc có mấy người ông không động nổi?”
“Hắn là người Long Đô?”
“Dù là người của Long Đô, e rằng cũng là người của gia tộc lớn, thậm chí là tầng lớp cấp cao Long Đô?”
Chiến thần Lăng Phong rất kinh ngạc, ông ta không thể tin nổi nhìn Diệp Bắc Minh: “Đầu óc cậu khiến người ta có chút sợ hãi”.

Diệp Bắc Minh nói: “Là ai?”
“Không thể nào nói cho cậu”, chiến thần Lăng Phong lắc đầu: “Tôi vốn đã đồng ý với người này, giúp hắn giết cậu!”
“Bây giờ tôi đổi ý rồi!”
“Thiên phú của cậu khiến người ta kinh ngạc, khiến người ta khiếp sợ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui