Sau khi bị giam vào tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn, ngay cả sóng gió cũng không nổi lên được.
Hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người!
Sắc mặt đám người nhà họ Đường, nhà họ Phó, nhà họ Tần, nhà họ Hoa u ám đến đáng sợ.
“Báo!”
Đột nhiên, một chấp pháp sứ vội vàng xông vào hội trường hội trưởng lão.
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang.
Đối mặt với vô số ánh mắt ở đây, chấp pháp sứ này áp lực cực lớn.
Một lão giả mặc đồ Trung Sơn mở miệng: “Sao hả, lắp ba lắp bắp, nói!”
“Hà Thiên Hùng đâu, không phải bảo ông ta bắp Diệp Bắc Minh về xét xử ư?”
“Người đâu?”
Giọng chấp pháp sứ này run rẩy: “Ông Hà… ông ấy bị Diệp Bắc Minh một chưởng tát chết rồi!”
“Cái gì?!!!”
Hội trường tĩnh mịch!
Yên lặng như tờ chừng ba phút.
Giây tiếp theo.
Vù!
Toàn bộ hội trường hội trưởng lão bùng nổ.
“Diệp Bắc Minh đâu?”
“Hắn… chạy rồi! Ngồi máy bay chạy mất! Đã rời khỏi Long Đô!”
Lão giả này đập bàn, tức giận hét lên: “Diệp Bắc Minh, mày coi thường quốc pháp, giết chấp pháp sứ hội trưởng lão, còn muốn lợi dụng thoát khỏi Long Đô?”
“Người đâu, truy nã Diệp Bắc Minh toàn quốc!”
…
Thời điểm máy bay rời khỏi Long Đô.
Trong một trang viên nào đó ở Long Đô.
Tại phòng kín.
Một lão giả kinh ngạc hỏi: “Hắn thật sự rời khỏi Long Đô rồi?”
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lão giả: “Đúng vậy, Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Long Đô”.
“Chúng ta lợi dụng kỹ thuật truyền tin, nghe lén điện thoại của Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong”.
“Nghe ý tứ của Diệp Bắc Minh, hắn một mực muốn đi tìm người phụ nữ năm đó!”
“Hơn nữa, lần này Diệp Bắc Minh rời khỏi Long Đô, chuẩn bị đi Tượng Quốc”.
Trong phòng kín trở nên im lặng.
Mười mấy giây sau.
“Ha ha ha ha!”
Một tiếng cười dữ tợn truyền tới: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày thật sự dám rời khỏi Long Quốc?”