“Lần trước mày đi Đông Doanh, đi nhanh mà đến cũng nhanh”.
“Còn có mấy sư tỷ của mày và đại quân đều canh chừng ở Đông Doanh, không thể nào ra tay”.
“Lần này, mày dễ dàng rời khỏi Long Quốc, đi Tượng Quốc?”
“Mày có biết Tượng Quốc là nơi nào không? Đây chính là vùng đất vô chủ!”
Giọng nói lạnh lẽo: “Năm đó, mẹ mày suýt chút nữa chết ở Tượng Quốc”.
“Diệp Bắc Minh, nơi đó vừa hay làm đất chôn mày!”
Liên lạc thợ săn cho tôi, nếu như có thể lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh là tốt nhất”.
“Nếu không có được, giết!”
Cơ thể người đàn ông trung niên run lên: “Rõ!”
Thợ săn!
Đây chính là cường già đứng đầu trên bảng xếp hạng ngầm.
Hạng thứ 277!
Đối phương ngay cả người của Côn Luân Khư cũng đã từng giết, hơn nữa người trong Côn Luân Khư đang truy nã hắn, nhưng lại không thể bắt được!!!
Diệp Bắc Minh bị thợ săn để mắt tới, tuyệt đối chết chắc.
Cường giả bảng xếp hạng ngầm, một cái tên một tầng trời!
Lão giả tiếp tục nói: “Thông báo cho điện Huyết Hồn, bảo bọn họ huy động toàn bộ lực lượng!”
“Đám phế vật này nếu không bắt được Diệp Bắc Minh một lần nữa thì không cần thiết phải tồn tại”.
Người đàn ông trung niên kinh hãi, sau lưng phát rét, nuốt nước miếng: “Rõ!”
…
Hai giờ sau.
Diệp Bắc Minh đến sân bay Cảng Đảo.
Vạn Lăng Phong đã chờ ở đây từ lâu.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh dẫn theo một người tới, ông ta vội ra nghênh đón.
“Chủ nhân!”
Vạn Lăng Phong cung kính hành lễ: “Vị này là?”
Chuyển ánh mắt vào người Dạ Kiêu.
Người này khí tức lạnh lẽo, cho ông ta cảm giác bất an!
Dạ Kiêu lạnh lùng mở miệng: “297 bảng xếp hạng ngầm, Dạ Kiêu!”
Vạn Lăng Phong kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước: “Cường giả bảng xếp hạng ngầm!”
“Chủ nhân cẩn thận!”
“Bảng xếp hạng ngầm rất khủng khiếp, người này có thể là đến ám sát cậu!”
Soạt!
Vạn Lăng Phong bước tới, chặn trước mặt Diệp Bắc Minh.
Ngăn giữa anh và Dạ Kiêu!
Diệp Bắc Minh không có bất kỳ phản ứng, chỉ đứng ở đó.