Diệp Bắc Minh không buồn quan tâm đến mạng của kẻ địch, nhưng người của mình không thể chết oan!
Dù sao đã lên đường, anh cũng không quan tâm một hai ngày.
“Được, ông sắp xếp đi”.
Nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong chủ động lui ra khỏi phòng, để cho Diệp Bắc Minh nghỉ ngơi.
…
Côn Luân Khư.
Cả vùng tuyết trắng ngần, một đám người đi ra từ trong sơn cốc.
Người đàn ông anh tuấn phóng khoáng.
Nữ phong thái động lòng người!
Già im lặng ít nói, ánh mắt lạnh như băng!
“Vù!”
Người đàn ông hít sâu một hơi: “Đây chính là thế giới của người bình thường sao? Dường như cũng không khác gì Côn Luân Khư lắm”.
Một người đàn ông khác mở miệng: “Ha ha, khác biệt lớn lắm”.
“Thực lực của chúng ta có thể nắm giữ sống chết của người bình thường, giết bọn chúng giống như nghiền chết một con kiến vậy”.
“Nhưng thế giới của người bình thường dường như rất vui đó”.
Một vị lão giả mở miệng: “Lần này chúng ta đi không phải để chơi”.
Ông ta phất tay.
Lấy ra một tấm hình!
Lệnh bài màu đen trên đó khiến con ngươi tất cả mọi người co lại.
Lệnh bài huyền thiết!
Chính là tấm lệnh bài mẹ Diệp Bắc Minh để lại cho anh.
Lúc này.
Đám người Côn Luân Khư nhìn thấy lệnh bài huyền thiết này, ánh mắt nóng như lửa.
“Dù thế nào cũng phải tìm bằng được lệnh bài huyền thiết!”
“Chỉ cần có nó, chúng ta có thể không cần trải qua tuyển chọn, trực tiếp tiến vào những tông môn kia!”
“Đây là cơ hội bước vào Long Môn!”, lão giả lạnh như băng nói.
Những người trẻ tuổi khác vô cùng kích động.
Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh cả cuộc đời bọn họ!
Một người vóc dáng đẹp uyển chuyển.
Ngực cao ngất!
Eo thon.
Cô gái với đôi chân dài nói: “Bức ảnh này hình như là gửi đi từ nhà họ Lý Cảng Đảo”.