Trần Di Lâm xách một vali kim cương tới chuộc người!
Cậu thanh niên trẻ tuổi bên cạnh lại không hề sợ hãi: “Đừng sợ, nếu như em muốn chuộc bố mình về, nhất định phải trải qua điều này”.
“Tam Giác Vàng không phải phòng ấm, nơi này giết người đều rất tùy tiện”.
“Em nhìn hướng dẫn viên kia đi, anh ta cũng đâu có sợ!”
“Ở đây thực lực là tất cả!”
Sở Hà Đồ, hôn phu của Trần Di Lâm.
Mặc dù cô ta không thích Sở Hà Đồ.
Nhưng thế lực của nhà họ Sở ở Tượng Quốc rất lớn, vốn dĩ với tính cách của Trần Di Lâm, căn bản sẽ không quan tâm đến Sở Hà Đồ.
Bây giờ không còn cách nào khác!
Trần Di Lâm lo lắng: “Ngộ nhỡ bọn họ cầm kim cương rồi giết con tin thì sau?”
Sở Hà Đồ tự tin: “Có đại sư Cam Bố ở đây rồi, ông ta chính là cường giả đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!”
“Bất kỳ tình huống gì ông ta cũng có thể đối phó, Di Lâm, em cứ yên tâm”.
Một lão giả ngồi hàng cuối cùng trong xe việt dã đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mặt đầy ngạo mạn!
Đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!
Cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong!
Là khái niệm gì?
Vô địch thiên hạ!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Sở Hà Đồ.
Sở Hà Đồ nhân tiên sáp tới, chìa tay chuẩn bị ôm Trần Di Lâm: “Di Lâm, em cứ yên tâm”.
“Hơn nữa, em cũng đã đồng ý với anh, chỉ cần cứu được bố em, em sẽ đồng ý kết hôn với anh”.
Trần Di Lâm tránh né tay của Sở Hà Đồ.
Cô ta lạnh lùng nói: “Tôi nhớ cam kết của mình, nhưng bây giờ anh không thể đụng vào tôi!”
“Được thôi!”
Sở Hà Đồ mỉm cười.
Sâu trong ánh mắt thoáng qua vẻ u ám!
Che giấu rất tốt, không có bị Trần Di Lâm phát hiện.
Giả bộ thanh thuần ngọc nữ gì chứ?
Theo đuổi lâu như vậy, tay cũng không cho sờ một cái!
Sở Hà Đồ thầm nghĩ: ‘Chờ ông đây kết hôn với cô rồi, có được quyền hành kinh tế nhà họ Trần, nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
…
Lúc này.
Sâu trong một lâu đài nào đó ở Âu Châu.
Một người đàn ông da trắng đi qua hành lang dài: “Bố, cơ hội đến rồi!”