Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chúc mừng ông, trả lời tốt lắm”.
“Ông được sống tiếp!”
Đồng thời.
Ý thức giao tiếp với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi mượn sức mạnh, ra tay một lần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nhóc con, sao đã nghĩ thông rồi?”
“Chẳng lẽ cậu không phải đối thủ của tên thợ săn này?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Nếu tôi ra tay với hắn, chắc chắn có thể giết được hắn, nhưng tương đối lãng phí thời gian”.
“Tôi muốn tìm được tin tức của mẹ tôi nhanh hơn chút, lười lãng phí thời gian thôi”.
“Cho tôi mượn sức mạnh để ra tay một lần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dứt khoát: “Được!”
Lúc này.
Giọng nói của thợ săn lạnh lẽo truyền tới: “Diệp Bắc Minh, mày muốn chết sao?”
“Tao đang nói chuyện với mày, mày lại coi thường tao?!!!!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.
Một luồng sức mạnh hào hùng đang ngưng tụ!
“Nâng kiếm!”
Lúc này.
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh giống như xuất hiện sóng thần: “Chém!”
Một kiếm chém ra!
Sóng thần trong nháy mắt xuyên qua cơ thể!
Một luồng kiếm khí khủng khiếp lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, cuồn cuộn như sóng thần trào ra ngoài!
“Đây là!!!!”
Con ngươi của thợ săn co rút kịch liệt, không một chút do dự.
Xoay người bỏ chạy!
Quay đầu gào thét: “Rốt cuộc mày là ai?”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Sát thần!”
“Sát… thần?!!”
Thợ săn ngơ ngác.
Ầm!
Kiếm khí cuốn tới.
Nơi nó đi qua nghiền nát tất cả mọi thứ một cách dễ dàng!
Thợ săn đứng đầu sóng ngọn gió, bị một kiếm chém thành sương máu!