Bên trong đại sảnh.
Độc Nhãn Long Vương cung kính nói: “Ông Long, hỏa tiễn nổ rồi, đã đánh rớt mục tiêu!”
Ông Long khẽ vuốt càm: “Đi xuống đi”.
“Dạ!”
Sau khi Độc Nhãn Long Vương rời đi.
Ông Long nhìn về phía Diệp Minh Viễn, chỉ vào màn hình lớn: “Nhìn thấy chưa, bất kỳ vật thể bay nào chỉ cần tiến vào trong phạm vi radar theo dõi”.
“Tôi đều có thể cảm nhận được!”
“Một con ruồi tiến vào Tam Giác Vàng cũng đừng hòng thoát được ánh mắt của ông Long tôi”.
“Tôi chính là hoàng đế ở đây!”
Diệp Minh Viễn vừa định mở miệng.
Bỗng nhiên.
Tít tít tít!
Radar lại một lần nữa vang lên điên cuồng.
Độc Nhãn Long Vương vội vã xông vào: “Lão đại, nó chưa bị đánh rơi!”
“Đang bay về phía chúng ta!”
Sắc mặt ông Long trầm xuống: “Tiếp tục khai hỏa, đánh rơi nó mới thôi!”
“Rõ!”
…
Vèo! Vèo! Vèo!
Lại ba phát đạn đại bác tấn công về phía Diệp Bắc Minh.
Một kiếm chém ra!
Ba viên đạn đại bác trong nháy mắt nổ tung!
Ba đám mây hình nấm cỡ nhỏ nổi lên.
Trong bộ đàm truyền đến tiếng nói: “Lão đại, không xong rồi”.
“Không phải máy bay không người lái, là con người!”
“Ba người, bọn họ bay trên trời…”
Ba người?
Bay trên trời?
Chân mày ông Long nhướng mạnh, con ngươi co rút kịch liệt: “Mau mở camera, truyền hình ảnh đến!”
Độc Nhãn Long Vương đáp: “Rõ!”
Trong rừng cây có rất nhiều camera.
Có thể thấy được hình ảnh bên ngoài.
Lúc này.
Toàn bộ camera đều hướng lên trời.
Soạt!
Một đường khí bay qua, tốc độ cực nhanh.
Ông Long nhướng mày: “Thứ gì vậy?”