Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Bùm!

Đầu của Độc Nhãn Long Vương bay vào, đâm xuyên vào cửa kính chống đạn.

Trên khuôn mặt sắp chết của hắn tràn đầy kinh hoàng và vẻ không dám tin nổi!

Đầu rơi bên chân ông Long.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ông Long theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

“Mày…”

Vèo!

Một thanh niên bay vào.

Ầm!

Một cước hung hăng giẫm xuống phòng khách, trên đất xi măng nứt thành một đường rãnh sâu.


Sau lưng cậu thanh niên có một người đàn ông trung niên đi tới.

Một lão giả dáng vẻ lạnh lẽo!

Chính là Dạ Kiêu và ông lão Hắc Xà.

Toàn thân bọn họ đều là máu!

Ông Long mặt đầy khiếp sợ: “Sao có thể, Đế Quốc của tôi bền chắc không thể sụp đô, sao các người có thể tiến vào?”

Diệp Bắc Minh đi tới ghế sofa bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống: “Giết xong bọn họ, không phải là có thể đi vào?”

“Mày!”

Con ngươi ông Long co rút kịch liệt.

Thuộc hạ của ông ta có mấy chục ngàn người!

Đều là trang bị hàng đầu!


Võ giả lại có đến mấy trăm người.

Mười mấy Võ Hoàng, hơn hai mươi Võ Vương.

Võ Tông cũng có ba người!

Còn có hai cường giả bảng xếp hạng ngầm, vậy mà không chặn nổi Diệp Bắc Minh mười lăm phút?

Diệp Bắc Minh giơ tay, ném ra một tấm hình đen trắng.

Chính là tình cảnh mẹ anh năm đó bị bao vây tấn công.

“Người phụ nữ trong hình ông từng nhìn thấy chưa?”

Ông Long cúi đầu.

Không nói gì!

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Không nói?””

Soạt!

Anh xua tay, mấy cây kim bạc bay ra, đâm vào trong cơ thể ông Long.

“A!”

Mười lăm phút trước còn là ông Long hoàng đế Tam Giác Vàng, bây giờ giống như chó chết nằm trên đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận