Ông lão Hắc Xà run rẩy, suýt chút nữa nằm bò trên đất.
Mặc dù ông ta cũng là cao thủ bảng xếp hạng ngầm, nhưng ông ta chỉ đứng áp chót, hạng 300.
Sau cường giả đứng đầu bảng xếp hạng ngầm này.
Đều đứng trong khoảng 255!
Cường giả bảng xếp hạng ngầm, một người một tầng trời!
Tùy tiện một người cũng có thể dễ dàng giết ông ta trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh có chút cạn lời: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông sao thế, nhiều cường giả như vậy mà ông không phát hiện ra?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui nói: “Sáu người đều là Võ Tông đỉnh phong, bọn họ dùng cách đặc biệt, giấu kín khí tức”.
“Trách thực lực cậu quá thấp, vì vậy không cảm nhận được”.
“Nếu cậu có cảnh giới Võ Hoàng, bọn họ không giấu nổi tôi đâu”.
Đột nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại ngây ra: “Trong bóng tối còn có người, là một người phụ nữ… sâu không lường được, không rõ tu vi!”
Diệp Bắc Minh sững sờ: “Phụ nữ? Chẳng lẽ là…”
Cộp cộp cộp cộp!
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Người thứ bảy!
Một người đàn ông da trắng mặc vest mỉm cười bước tới.
Ông ta không có tu vi, chỉ là một người bình thường.
Sáu cường giả bảng xếp hạng ngầm tránh đường cho ông ta.
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Ông lại là ai nữa?”
Người đàn ông da trắng cười nói: “Diệp Bắc Minh, nhanh vậy đã quên rồi?”
“William là mày giết?”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là người của gia tộc Rothschild”.
Người đàn ông da trắng cười thâm thúy: “Diệp Bắc Minh, vì một vài nguyên nhân, cường giả ngoại quốc Võ Tông trở lên không thể nào tiến vào Long Quốc”.
“Nếu không mày đã chết lâu rồi!”
“Đáng tiếc, mày tự tìm chỗ chết, rời khỏi Long Quốc, đi tới Tam Giác Vàng”.
“Giao thẻ ngân hàng của người đỡ đầu ra, tao cho mày toàn thây!”
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Trước tiên đừng gấp gáp”.
“Người gia tộc Rothschild muốn thẻ ngân hàng, tới giết tôi, tôi có thể hiểu”.
“Các người thì sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn ba người Miyamoto Musashi, Trần Cửu Dương, Lang Vương Turgenev.
Miyamoto Musashi lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày giết Uy Hoàng, Đông Doanh sẽ bỏ qua cho mày?”