Sau khi Tô Trường Phong trở về gia tộc liền trực tiếp tổ chức hội nghị gia tộc.
Các nhân vật cấp cao đều có mặt.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Trường Phong cất giọng tuyên bố: "Thanh Ca, bây giờ cháu không cần quản lý thương hội Thiên Hạ nữa".
"Từ giờ trở đi, cháu chính là gia chủ đời tiếp theo nhà họ Tô!"
Tô Trường Phong mỉm cười: "Mấy năm nữa, đợi đến khi cháu hiểu hết tình huống vận hành trong gia tộc, ông sẽ chắp tay thoái vị".
Đám người đều khiếp sợ nhìn Tô Thanh Ca!
Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run nhè nhẹ.
Cả người đều ngây ra!
Không chỉ là cô ta, những người khác trong nhà họ Tô cũng hoàn toàn ngây người!
Đây là chuyện gì vậy?
Một người đàn ông trung niên đứng dậy: "Bố, con không đồng ý!"
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bên cạnh cũng cả giận nói: "Bố, có phải bố già nên hồ đồ rồi không?"
Tô Trường Phong trầm mặt xuống: "Người đâu, phế bỏ võ công của Tô Bỉnh Khôn và vợ!"
"Từ giờ trở đi, Tô Bỉnh Khôn phải giao tất cả sản nghiệp trong tay ra, về sau không được phép tham gia tất cả những chuyện của nhà họ Tô!"
"Vĩnh viễn nhốt ở phía sau núi nhà họ Tô cho đến chết đi!"
"Rõ!"
Mấy lão già Thánh Vương đỉnh phong tiến lên.
Tô Bỉnh Khôn kịch liệt phản kháng: "Vì sao? Vì sao!"
Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nhưng vẫn bị mấy lão già khống chế.
Cuối cùng bị phế bỏ đan điền tại chỗ cùng với vợ mình!
Tô Bỉnh Khôn đỏ mắt lên: "Bố, tại sao bố lại đối xử với con như vậy?"
Mấy trăm người nhà họ Tô bên trong đại sảnh đều khiếp sợ nhìn lão gia!
Mẹ nó đây là tình huống gì vậy?
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Vì cái gì ư? Bởi vì những năm này hai người đã đối phó với gia đình Thanh Ca như thế nào!"
"Thật sự cho rằng lão phu không biết sao?"
"Lão gia, ông không thể làm như thế được!"
"Đúng vậy lão gia, Tô Bỉnh Khôn không có công lao thì cũng có khổ lao!"
"Ông mà làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến mọi người thất vọng ư?"
Một vài nguyên lão nhà họ Tô đứng ra, thi nhau phản đối cách làm của Tô Trường Phong.
"Im hết đi cho lão phu!"
Tô Trường Phong hét lớn một tiếng.
Đám người ngậm miệng lại.
Tô Thanh Ca cảm thấy giống như đang nằm mơ: "Ông nội, ông có gì?"
Cô ta biết ông nội đột nhiên đưa ra quyết định này, tuyệt đối không thể là bởi vì Tô Bỉnh Khôn nhằm vào nhà cô ta được!
Nhất định là có nguyên nhân khác!
Tô Trường Phong biết sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết nguyên nhân, dứt khoát nói thẳng ra: "Thanh Ca à, toàn bộ Thanh Huyền Tông đều biết cháu thích Diệp tông chủ!"
"Về phần Diệp tông chủ sao, chắc chắn là cũng có ý với cháu!"
"Nếu không sao lại hung hăng vả mặt top 10 bảng Thanh Huyền - Lưu Lãng Thanh ngay trước mặt các đệ tử chứ?"
Cho dù chỉ có một chút khả năng!
Tô Trường Phong cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!
"Anh Diệp…?"
Tô Thanh Ca ngây người, sâu trong đôi mắt đẹp hiện lên một vẻ mừng rỡ và rung động!
Chỉ là bởi vì cô ta quen biết Diệp Bắc Minh, thế mà lại được làm gia chủ đời tiếp theo nhà họ Tô?
"Ông nội, chẳng lẽ chỉ bởi vì điều này?"
Tô Trường Phong cười một tiếng: "Dĩ nhiên là không phải, tin tức còn chưa được truyền ra bên ngoài nên mấy người còn không biết".
"Nhà họ Ân bị hủy diệt, nhà họ Ô cũng bị hủy diệt!"
"Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Bắc Minh sẽ trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"
Nhà họ Tô hoàn toàn chấn động!
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Tô Trường Phong, trong đầu tiêu hóa tin tức này!
Sau một lát.
"Lão gia, tôi đồng ý với ông!"
"Lão gia, quyết sách của ông đúng là quá tuyệt vời!"
"Thanh Ca à, à không, thiếu gia chủ, về sau quan tâm đến nhau nhiều hơn nhé!"
Vô số người chen chúc đi đến bên cạnh Tô Thanh Ca chúc mừng.
Tô Thanh Ca ngây ngốc tại chỗ, giống như đang nằm mơ vậy!
...!
Thanh Huyền Tông, bên trong đại điện.
Mười mấy quản lý Thanh Huyền Tông đồng loạt quỳ xuống!
"Tham kiến Diệp tông chủ!"
Bên ngoài đại điện.
Trái tim của hơn triệu đệ tử đều run lên!
"Diệp cuồng nhân thật sự trở thành tông chủ rồi ư?"
"Trời ạ, cậu ấy mới gia nhập Thanh Huyền Tông được bao lâu?"
"Đừng nói nữa, mau quỳ đi!"
Một giây sau.
Hơn triệu đệ tử đồng loạt quỳ xuống: "Tham kiến Diệp tông chủ!"
"Tham kiến Diệp tông chủ..."
Giọng nói trùng trùng điệp điệp, giống như là sấm sét phá vỡ bầu trời!
Cùng lúc đó, trên một dãy núi bên ngoài Thanh Huyền Tông, Nam Cung Uyển đứng trên một tảng đá.
Cô ta đeo khăn che mặt che kín khuôn mặt tuyệt sắc: "Chúc mừng anh, vừa ôm mỹ nhân về, còn trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"
Bên cạnh là một hư ảnh người phụ nữ với ánh mắt lạnh như băng: "Con không đi chúc mừng cậu ta sao?"
"Giữa hai người đã xảy ra chuyện nam nữ, hơn nữa con xác định không mời cậu ta đi Đại Lục Thượng Cổ ư?"
Nam Cung Uyển cắn đôi môi đỏ: "Sư phụ, không cần".
"Đi thôi, hãy đưa con về nhà".
Hư ảnh người phụ nữ nhíu mày: "Con làm như vậy đáng giá không?"
Nam Cung Uyển nở nụ cười xinh đẹp: "Con chỉ có làm như vậy, để anh ấy áy náy với con mới có thể nhớ kỹ về con".
"Nếu không bên cạnh anh ấy có nhiều người phụ nữ như vậy, sao anh ấy có thể nhớ đến một người như con chứ?"
"Haiz".
Hư ảnh người phụ nữ thở dài.
Một giây sau, hư không nứt ra thành một cái khe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất.
...!
Cùng lúc đó, bên trong đại điện Thanh Huyền Tông đều là cảnh tượng vui vẻ.
Đám người nhao nhao chúc mừng Diệp Bắc Minh trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!
Đột nhiên..