Tô Trường Phong trực tiếp nhắm mắt lại: "Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong!"
"Lão phu anh minh một đời, thế mà lại đặt cược sai ư? Có thế nào thì lão phu cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh này lại ngông cuồng như thế!"
"Lại dám ra tay với sứ giả Võ Đạo Minh?"
Lăng Thiên cũng ngây ra, sắc mặt vô cùng dữ tợn: "Tốt! Tốt! Tốt lắm!"
Kiếm Đoạn Long rơi xuống!
Lăng Thiên căn bản không biết Diệp Bắc Minh kinh khủng như thế nào, ỷ vào mình là cảnh giới Thần Vương sơ kỳ, tiện tay chộp về phía kiếm Đoạn Long!
"Cậu giỏi lắm!"
"Chỉ bằng hành động hôm nay của cậu, Thanh Huyền Tông không cần thiết tồn tại nữa!"
Ông ta cắn chặt răng!
Toàn bộ chân nguyên trong cơ thể đều vận chuyển: "Nhóc con, hãy cảm nhận cảnh giới nghiền ép đi!"
Khí tức của cảnh giới Thần Vương...!thật là khủng khiếp!
Giờ phút này, ngoại trừ Diệp Bắc Minh ra!
Sát Chủ, Lãnh Nguyệt, Hạ Nhược Tuyết, chị em nhà họ Tiêu, Tô Thanh Ca, Tô Trường Phong, Vương Càn Dương, tất cả đều không tự chủ được mà run rẩy một chút!
Hơn triệu đệ tử Thanh Huyền Tông bên ngoài đại điện đều cảm nhận được sát ý kinh khủng của Diệp Bắc Minh!
Thế mà trên mặt bọn họ còn ngưng kết ra một tầng sương lạnh!
"Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cậu còn không chết sao?"
Vương Càn Dương kích động cười to, hoàn toàn không thèm diễn nữa: "Tiên Thiên sơ kỳ muốn chống lại cảnh giới Thần Vương? Cậu đúng là ngu..."
Chữ “ngốc” của “ngu ngốc” còn chưa kịp nói ra.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng vang giòn, cánh tay Lăng Thiên chụp vào kiếm Đoạn Long nổ tung!
Kiếm Đoạn Long xé nát tất cả!
"A!", một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng truyền đến, khuôn mặt Lăng Thiên hoàn toàn vặn vẹo.
Ánh mắt Vương Càn Dương điên cuồng co vào, trái tim đều ngưng đập!
Kiếm thứ hai rơi xuống!
Kiếm khí cuồng bạo xé nát tất cả, Lăng Thiên đã coi thường uy lực của kiếm Đoạn Long.
Dùng cơ thể ngăn cản, làm sao có thể chống đỡ được?
Ngay lúc một kiếm này sắp chém lên trên người Lăng Thiên.
Một khối ngọc bội trên cổ ông ta toả ra ánh sáng đỏ như máu, một bóng người già nua xuất hiện!
Ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Cậu là ai? Dám đụng đến nhà họ Lăng tôi..."
Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn bóng người kia một chút nào, kiếm Đoạn Long chém lên trên huyết ảnh!
Răng rắc!
Ngọc bội nổ tung!
Ngăn cản đa số uy lực!
Dư uy của kiếm Đoạn Long nện ở trên người Lăng Thiên, khiến toàn bộ gân mạch của ông ta đều đứt đoạn, nằm rạp trên mặt đất giống như chó chết!
"Lăng Thiên sứ giả!"
"Cậu!"
Sắc mặt những người khác của Võ Đạo Minh đều biến đổi, vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh.
Tất cả mọi người bên trong đại điện đều ngây ra, ai có thể ngờ được Diệp Bắc Minh chỉ là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, thế mà lại có thể đánh bại Lăng Thiên?
Đây chính là cảnh giới Thần Vương!
Tổ sư thành lập Thanh Huyền Tông cũng chỉ là cảnh giới này mà thôi!
Tô Trường Phong ngây người: "Đậu má! Ánh mắt lão phu vẫn còn tốt lắm, không đặt cược sai!"
"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"
Tô Trường Phong kích động đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên!
Sắc mặt của Vương Càn Dương và mấy lão già của những gia tộc lớn khác đều trắng bệch.
Đứng tại chỗ giống như một pho tượng!
"Minh Nhi?"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ đồng thời nuốt nước miếng một cái!
Hai người có nằm mơ cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại nghịch thiên như thế?
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đi về phía Lăng Thiên giống như thần chết!
Mười mấy người của Võ Đạo Minh kêu to: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng làm loạn!"
"Điên rồi, nhất định là cậu điên rồi!"
"Cậu có biết Lăng Thiên là ai không?"
"Vị trí của ông ta ở Võ Đạo Minh chỉ là cái mác thôi, thân phận thật sự của ông ta là người nhà họ Lăng thượng cổ!"
"Diệp Bắc Minh, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng giết Lăng Thiên!"
Lăng Thiên cũng sợ choáng váng!
Mặc dù ông ta là cảnh giới Thần Vương, nhưng cũng không phải là khổ luyện võ công để tăng lên!
Đa số đều là dùng thuốc!
Cho nên, cảnh giới Thần Vương của ông ta vẫn còn có chút yếu ớt.
Nhưng cho dù như thế cũng không thể bị một Tiên Thiên sơ kỳ vừa tiếp xúc với võ đạo cấp cao đánh bại trong phút chốc chứ?
"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"
Rốt cuộc tên nhóc này là quái vật gì!
Lăng Thiên hối hận muốn hộc máu, nếu sớm biết như vậy, cho dù thế nào ông ta cũng sẽ không tới Thanh Huyền Tông!
Nhìn Diệp Bắc Minh đi tới từng bước từng bước, Lăng Thiên nằm rạp trên mặt đất không ngừng lui lại: "Diệp Bắc Minh, cậu không dám giết tôi!"
"Cậu có biết gia tộc Thượng Cổ có nghĩa là gì không?"
"Trong gia tộc của ông đây có bao nhiêu người trâu bò, cậu có biết không? Toàn bộ Đại Lục Chân Võ không có mấy người dám đối đầu với nhà họ Lăng đâu!"
"Thế mà cậu lại phế bỏ tôi? Đậu má!"
Cho dù đang bị thương rất nặng, Lăng Thiên vẫn không hề sợ hãi!
Mấy chữ nhà họ Lăng đại diện cho tất cả!
Diệp Bắc Minh hứng thú cười một tiếng: "Tôi vẫn thích dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của ông vừa rồi hơn!"
"Để xem là miệng của ông cứng rắn, hay là kiếm Đoạn Long của tôi cứng rắn!"
Anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đi về phía Lăng Thiên!
Trong lòng mọi người đều giật mình!
Không được!
Diệp Bắc Minh muốn giết Lăng Thiên!
"Minh Nhi, đừng xúc động!"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ luống cuống, tiến lên thuyết phục.
Tô Trường Phong cũng chạy đến: "Diệp tông chủ, hai vị thái thượng trưởng lão nói không sai!"
"Không thể giết Lăng Thiên được!"
"Đúng vậy, tông chủ, không giết được!"
"Tông chủ, xin ngài hãy nghĩ lại!"
Một màn hài kịch xuất hiện!
Vô số người quỳ xuống cầu xin cho Lăng Thiên!
Nhìn thấy một màn này, Lăng Thiên không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh cậu đã nhìn thấy chưa? Tất cả mọi người đều không dám giết tôi!"
"Xin lỗi nhé, đúng là cậu rất nghịch thiên, đã khiến tôi lật thuyền trong mương!"
"Thế nhưng sau lưng của tôi là ai...!Hả? Là nhà họ Lăng!".