“Sư phụ, đây là Long Châu ư?”
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút lại.
Anh nhìn vào hạt châu rực rỡ như ánh mặt trời trước mắt mình.
Rồng đen gật đầu nói: “Khá lắm, nó chính là thánh vật tối thượng của tộc Rồng đen bọn ta, Long Châu!”
Diệp Bắc Minh tới gần Long Châu, chợt cảm thấy một luồng lực lượng ùn ùn kéo tới.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động nói: “Ha ha ha, nhóc con, nếu để cho tôi nuốt chửng nó thì tôi có thể khôi phục một phần mười sức mạnh của mình!”
“Đến lúc đó, bổn tháp tùy tiện ra tay thì đến cả đại lục Chân Võ cũng phải sụp đổ!”
“Để tôi nuốt nó đi!”
Diệp Bắc Minh thẳng thừng từ chối.
“Sư phụ, tên của người là gì thế?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Rồng đen im lặng một hồi rồi thở dài đáp: “Ta là tội đồ của tộc Rồng đen, để tên ta biến mất trong dòng lịch sử thôi”.
“Đồ nhi, chỉ cần con đưa Long Châu tới tộc Rồng đen là đủ rồi”.
“Vâng ạ!”
Diệp Bắc Minh gật đầu một cách chân thành.
Rồi anh lặng lẽ cất Long Châu vào.
Oong....!
Bỗng nhiên, pháp trận rung chấn mãnh liệt, bóng dáng của Rồng đen dần trở nên mờ ảo.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sư phụ Rồng đen, người sao thế?”
Rồng đen mỉm cười nói: “Mấy năm qua, vi sư dùng lực lượng của mình để chống lại lực lượng của trận pháp nên sức sống đã cạn kiệt từ lâu rồi!”
“Bây giờ vi sư nên ra đi rồi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận sự thật mà thốt lên: “Sư phụ Rồng đen, có cách nào giải quyết chuyện này không?”
Rồng đen thong dong mỉm cười đáp: “Bắc Minh, con chớ đau lòng”.
“Đối với sư phụ mà nói, kết cục này đã là tốt lắm rồi”.
“Sư phụ chỉ còn lại mười lăm phút cuộc đời, đây là công pháp tối thượng của tộc Rồng đen bọn ta!”
“Hôm nay, sư phụ sẽ truyền nó cho con”.
Vút!
Một tia sáng màu trắng rực rỡ chiếu tới trông tựa như một cột sáng phóng thẳng vào mi tâm của Diệp Bắc Minh.
Ngay sau đó.
Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên.
Vô số văn tự xuất hiện trong đầu anh.
Mỗi một chữ đều như một con rồng thực thụ thu nhỏ lại.
“Hóa Long quyết ư?”
Trái tim Diệp Bắc Minh đập loạn xạ.
Anh xem hết một lượt rồi thầm than.
Bởi lẽ, sau khi tu luyện Hóa Long quyết thì có thể hóa thành một con rồng.
“Sư phụ, hình như con không thích hợp tu luyện Hóa Long quyết nhỉ?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Rồng đen bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Sao thế? Con không thích ư?”
Diệp Bắc Minh đáp: “Sư phụ Rồng đen à, sau khi tu luyện Hóa Long quyết chẳng phải con sẽ thành Long tộc hay sao?”
Rồng đen tức giận nói: “Thằng nhóc đáng ghét này, con đừng có mà được lợi mà còn khoe mẽ!”
“Trong cơ thể con có một nửa chảy dòng máu của Ma tộc, có rất nhiều ma thú sau khi hóa thành hình người thì nguyện vọng cao nhất của chúng chính là lột xác thành rồng đấy!”
“Thằng nhóc con có được Hóa Long quyết, biến thành Long tộc có gì không tốt sao?”
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát.
Sau khi suy nghĩ một hồi.
Anh quyết định thuận theo lòng mình, không định lừa gạt Rồng đen!
Anh hít thật sâu rồi nói: “Sư phụ Rồng đen, con là con người”.
“Mẹ của con cũng là con người, tuy bố của con là Ma tộc, nhưng chính con cũng không muốn hóa rồng!”
“Làm con người rất tốt”.
Rồng đen kinh ngạc hỏi: “Thằng nhóc chết tiệt này, con có chắc không thế?”
“Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy, sao con không biết nó có nghĩa gì chứ!”
“Phần lớn con người đều sinh sống ở những thế giới cấp thấp, nếu con muốn lên cao hơn thì phải mạnh hơn, theo đuổi cực hạn của võ đạo!”
“Mà trở thành Long tộc là lựa chọn tốt nhất!”
“Nếu không phải vì trong con chảy dòng máu của Ma tộc, con người bình thường mộng tưởng tu luyện Hóa Long quyết cũng không thể nào thành công!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của sư phụ, nhưng con vẫn muốn làm con người!”
Rồng đen mỉm cười mắng anh: “Thằng nhóc đáng ghét này, nếu đây là lựa chọn của con thì sư phụ không miễn cưỡng nữa”.
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh chuyển mắt: “Sư phụ, chỉ cần là ma thú thì đều có thể hóa thành rồng ư?”
Rồng đen gật đầu đáp: “Đúng thế, nhưng phải xem huyết mạch thế nào đã”.
“Nếu cấp bậc của huyết mạch quá thấp thì cần phải trải qua nhiều lần lột xác mới được”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Bản thân con không thể hóa rồng nhưng bồi dưỡng rồng là có thể nhỉ?”
Ngay sau đó.
Anh khoát tay.
Lôi Tiểu Bạch từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra ngoài.
“Á!”
Vừa mới xuất hiện, Tiểu Bạch đã kêu thảm lên.
Nó sợ hãi run rẩy quỳ rạp ra đất.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tiểu Bạch đừng sợ, đây là sư phụ của tôi!”
Giọng nói của Tiểu Bạch đầy run sợ, ngơ ngác nói: “Chủ nhân, người...!thế mà người đã bái rồng làm thầy ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu, rồi nhìn về phía Rồng đen hỏi: “Sư phụ Rồng đen, truyền Hóa Long quyết cho Tiểu Bạch không thành vấn đề đúng không?”
Rồng đen liếc mắt nhìn thoáng qua Tiểu Bạch.
Tuy Rồng đen có chút không hài lòng.
Nhưng mà thôi vậy.
Rồng đen nể mặt Diệp Bắc Minh, gật đầu đáp: “Chỉ là mị thỏ biến dị bình thường thôi, tuy huyết mạch không tệ lắm nhưng mà chỉ là không tệ mà thôi”.
“Thôi cũng được, coi như nể mặt đồ đệ truyền Hóa Long quyết cho nó cũng được!”
Dứt lười, mi tâm của Rồng đen lại lóe lên một tia sáng nữa.
Tia sáng ấy chiếu rọi vào trong mi tâm của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch run rẩy kịch liệt, ánh mắt đầy kích động.
Giọng nói của Rồng đen lại vang lên: “Bắc đầu từ hôm nay, mày sẽ mãi mãi trở thành tôi tớ của đồ đệ ta!”
“Nếu có nảy sinh chút dị tâm nào thì ta có ở nơi suối vàng cũng sẽ hóa thành quỷ rồng tới tìm mày tính sổ!”
“Đồ đệ, sư phụ...!đi đây!”
Hai người họ quen biết nhau chưa tới một canh giờ.
Tình thầy trò lại chỉ có vẻn vẹn nửa canh giờ.
Nhưng Diệp Bắc Minh vẫn rất khó chịu: “Sư phụ Rồng đen, lên đường bình an nhé”.
“Ha ha ha ha!”
Một tràng cười vang vọng.
Ầm ầm ầm!
Trận pháp nhốt Rồng đen chấn động mãnh liệt rồi tỏa ra tia sáng chói mắt.
Sau đó sự tĩnh lặng trở lại!.