“Thực lực tuyệt đối!”
Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.
Cổ họng Ngụy Tử Khanh bị bóp vỡ.
“A!”
Hội trường xôn xao.
Tất cả phóng viên sắc mặt biến đổi, không ngờ Diệp Bắc Minh dám ở đây giết người.
Hội trường có đến vài trăm phóng viên!!!
Tách tách tách!
Rất nhiều người cầm camera điên cuồng chụp.
Giây tiếp theo.
Một đám nhân viên mặc đồ thường từ ngoài đại sảnh xông vào, bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh như quân đội.
Khống chế tất cả phóng viên, sau đó lấy đi thẻ nhớ.
Ghi chép tất cả thông tin người có mặt tại đây!
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Sau khi về nhớ viết tin tức như sau”.
“Buổi họp báo của tập đoàn Bắc Minh thành công mỹ mãn”.
“Đan Định Nhan, đan Dương Nhan hiệu quả rõ rệt”.
“Hiểu không?”
Bá đạo!
Vô tình!
Không cho ai chất vấn!
Blogger và phóng viên có mặt ở đây.
Toàn thân run rẩy!
Chen nhau nói: “Hiểu…”
Bọn họ biết người đàn ông này không chọc nổi.
Tôn Thiến đứng trên sân khấu, miệng há to: “Còn có thể như vậy?”
Hạ Nhược Tuyết thở dài.
Cô ấy xuất thân từ gia tộc Cổ Võ, hiểu biết nhiều hơn Tôn Thiến: “Quy tắc thế giới này vận hành đã là như vậy rồi”.
“Nắm trong tay thực lực tuyệt đối, nắm trong tay truyền thông!”
“Ngụy Tử Khanh quá ngu xuẩn!”
“Nơi này là Giang Nam, không phải Long Đô”.
…
Long Đô.
Nhà họ Ngụy.
Vui mừng.
Hôm nay chính là mừng thọ 130 tuổi của Ngụy Công.
Toàn bộ Long Quốc, người có thể được gọi là ‘Công’ cũng không có mấy ai.
Ông cụ nhà họ Ngụy là một trong số đó.