Nắm tay của Dạ Thánh Quân nổ tung, bay ra ngoài giống như chó chết!
Khiến mọi người không thể tin vào mắt mình!
“Sao có thể!”
Tất cả mọi người gần như đồng thời hô lên.
Bao gồm cả đám người Chu Hoàng, Chu Đỗ Di, Đạm Đài Trần, Đạm Đài Lâm, Tôn Kiếm Khung, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kinh hãi!
Dạ Thánh Quân lại bị đánh bại?
Diệp Bắc Minh không hề có ý định buông tha cho Dạ Thánh Quân, anh đuổi theo từng bước.
Sau đó túm lấy cổ họng Dạ Thánh Quân, quật mạnh hắn ta xuống đất!
Một tiếng nổ “ầm ầm” vang lên.
Cả người Dạ Thánh Quân tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất, đang định đứng lên.
Một cái chân đã dẫm lên đầu hắn ta: “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”
“Anh đang sủa cái gì vậy?”
Trời ơi!
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của mọi người điên cuồng co rút lại!
Khuôn mặt Chu Hoàng trắng bệch, tức giận mắng trong lòng: “Dạ Thánh Quân đúng là vô dụng, không phải anh nói mình sắp đến Đại Lục Thượng Cổ sao?”
“Vô dụng! Đúng là vô dụng! Không ngờ lại không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh?”
Chu Hoàng cực kỳ hối hận!
Nếu sớm biết như thế, cô ta sẽ không đánh cược lên người Dạ Thánh Quân!
“Sao cậu dám đối xử với tôi như vậy?”
Dạ Thánh Quân giận dữ gào lên.
Trên mặt hắn ta nổi đầy gân xanh, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gào thét: “Buông tôi ra!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dạ Thánh Quân, trong đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào!
Anh chỉ phun ra một chữ: “Chết!”
Sau đó nâng chân lên, đột nhiên hạ xuống!
Dạ Thánh Quân cực kỳ hoảng sợ: “Sư phụ, cứu...”
Một giọng nói già nua vang lên: “Dừng tay!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, người này là cảnh giới Thần Chủ trung kỳ!”
Ầm!
Một tiếng nổ, máu tươi bay tứ tung!
Đầu của Dạ Thánh Quân khô quắt, hòa hợp làm một với mặt đất.
“A...” nhìn thấy Diệp Bắc Minh dẫm nổ đầu của Dạ Thánh Quân, trong mắt đám người ở đây đều tràn ngập kinh ngạc và khiếp sợ vô tận!
Bắt đầu từ lúc Diệp Bắc Minh xuất hiện, mọi chuyện đều đã vượt qua khỏi nhận thức của bọn họ rồi!
Thứ nhất, Diệp Bắc Minh phế bỏ Chu Hiếu Thiên ngay trước mặt mọi người!
Thứ hai, Diệp Bắc Minh chỉ dùng một quyền đã đánh bại Dạ Thánh Quân!
Thứ ba, mọi người có nằm mơ cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại dám dẫm nổ đầu Dạ Thánh Quân!
Mỗi một chuyện đều đánh sâu vào ánh mắt của bọn họ, kích thích trái tim của mọi người!
Vô số người đều cảm thấy tim mình như sắp nổ mạnh!
Diệp Bắc Minh không có chút dao động nào, lạnh lùng quay đầu lại: “Việc này không liên quan gì đến ông, tôi biết ông là cảnh giới Thần Chủ trung kỳ!”
“Cảnh giới của ông mạnh hơn tôi, nhưng ông có tin là ông không thể giết chết được tôi không?”
Anh trực tiếp xoay người.
Không ngờ lại chủ động đi đến chỗ Nam Cung Chính!
Một bước, hai bước, ba bước!
Giọng nói của anh tiếp tục vang lên: “Nếu ông dám ra tay, hôm nay ông mà không giết được tôi!”
“Sau này, cho dù ông có xuất hiện ở chỗ nào, cho dù là ở chân trời góc biển, Diệp Bắc Minh tôi cũng sẽ giết ông!”
Anh tiếp tục đi về phía Nam Cung Chính.
Cảm giác cực kỳ áp bách!
Bảy bước, tám bước!
Nam Cung Chính ngây người, trong lòng lại bộc phát ra một ngọn lửa giận vô tận!
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, không ngờ lại không nhìn thấy đối phương có chút sợ hãi nào.
Chỉ có sức mạnh vô tận, còn có ánh mắt lạnh băng như thần chết!
Diệp Bắc Minh cười: “Ông có dám không, ra tay thử xem?”
Nam Cung Chính không kìm lòng được mà run rẩy, một cảm giác nguy hiểm đánh úp lại.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng: “Được lắm tên nhóc, cậu cứ chờ đấy!”
Sau đó dẫm chân một cái, trực tiếp phóng lên cao, trong nháy mắt đã biến mất.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Đám khách khứa ở đây suýt nữa bị doạ chết!
“Nói mấy câu mà đã dọa được cảnh giới Thần Chủ trung kỳ? Mẹ nó tên này là yêu quái sao?”
Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần đều ngây người.
Chu Đỗ Di nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Khóe miệng Tôn Kiếm Khung không ngừng co rúm: “Tên nhóc này đúng là quá nghịch thiên! Lão phu đã nghĩ thông suốt rồi, Võ Đạo Minh về sau tuyệt đối sẽ không!”
Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người.
Ánh mắt anh lại dừng ở trên người Chu Hiếu Thiên một lần nữa: “Tôi chữa trị gân mạch bị hao tổn cho ông, vậy mà ông lại báo đáp tôi như thế sao?”
Cả người Chu Hiếu Thiên run rẩy: “Cậu Diệp, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi”.
“Là tôi bị ma quỷ ám ảnh, không nên nghe lời của Chu Hoàng!”
“Là tôi không bảo vệ tốt Thanh Huyền Tông, cầu xin cậu hãy… cho tôi một cơ hội nữa!”
Đứng trước sống chết.
Con gái là cái gì chứ?
Tất cả đều là giả dối thôi!
Chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất!
Xung quanh ồ lên, những gì mà Diệp Bắc Minh nói đều là thật sao?
Gân mạch bị đứt đoạn thật sự có thể khôi phục được sao?
Trong phút chốc, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Diệp Bắc Minh đều thay đổi.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ông vi phạm lời thề, còn muốn có thêm cơ hội nữa? Chết đi!”
Anh nâng tay tung ra một chưởng!
Ầm!
Vị trí mà Chu Hiếu Thiên đứng, mặt đất lõm xuống thành một cái hố, ở đó chỉ còn lại một chưởng ấn thật lớn.
Trong chưởng ấn là máu me be bét!
Chu Hoàng sợ tới mức đi lại đây: “Anh Diệp, xin lỗi, huhu...”
“Hoàng Nhi cũng là nhất thời hồ đồ, thật ra trong lòng Hoàng Nhi rất thích anh Diệp!”.