Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Giọng nói già nua sâu trong nhà họ Chu quát lên.

Kiếm linh của kiếm Hy Hòa chủ động xuất kích, tay cầm kiếm Hy Hòa ngăn đòn tấn công của kiếm Đoạn Long!
“Choang” một tiếng vang lên.

Một cảnh khiến người ta chấn kinh xuất hiện.

Kiếm linh của kiếm Hy Hòa giống như mặt gương, ầm ầm vỡ vụn.

Sau đó, tiêu tan.

Kiếm Hy Hòa kêu lên một tiếng bi thương, hóa thành một luồng ánh sáng bay đi!
“Sao lại thế được?”
Chu Nhân Kiệt kinh hồn bạt vía.

Liền sau đó.

Kiếm Đoạn Long chém xuống.

“Không… đừng…”
Chu Nhân Kiệt vốn không có cơ hội phản kháng, lập tức hóa thành sương máu.

“Giết thật rồi ư?”
Khách mời của nhà họ Chu nhìn thấy cảnh này, không khỏi trừng mở to con mắt, sợ đến suýt cắn đứt lưỡi.


Chấn kinh! Khủng hoảng! Sợ hãi!
Những người có mặt không ai ngờ được, Diệp Bắc Minh dám giết Chu Nhân Kiệt thật!
Đó là một trong lão tổ nhà họ Chu đấy, nhân vật đáng sợ tuyệt đối hàng đầu!
“Việc này…”
Rất nhiều vị khách kinh hãi đến suýt nổ con ngươi, không ngừng hít khí lạnh.

“Diệp Bắc Minh, mày!”
Ông lão ở sâu trong nhà họ Chu tức đến suýt thổ huyết, ông ta gần như gầm lên với cái giọng khàn khàn.

Diệp Bắc Minh không quan tâm đến vẻ phẫn nộ của người này.

Chỉ thản nhiên lên tiếng: “Diệp Bắc Minh tôi ân oán rõ ràng, thật thà luôn giữ bổn phận!”
“Không phải tất cả người có cương vị cao nhà họ Chu đều ra tay nhằm vào tôi, kẻ đầu xỏ đã chết!”
“Bây giờ, ân oán giữa tôi và nhà họ Chu đã giải quyết xong”.

Sau một hồi tĩnh lặng.

Vù!
Cả hiện trường lập tức bùng nổ, mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh!
Cậu đã giết gia chủ của nhà người ta, mười mấy cao thủ cảnh giới Thánh Chủ.

Hôm nay lại giết một lão tổ!
Bây giờ nói… ân oán đã giải quyết xong?
Cậu còn thật thà giữ bổn thận?
Vậy mà cậu cũng nói ra miệng được?
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là, người đó ở sâu trong nhà họ Chu trầm mặc.

Một lát sau, mới nhả ra một câu: “Được, giải quyết xong!”
“Coi như ông biết điều!”
Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa.

Những vị khách khác còn lại thộn người tại chỗ.

Đạm Đài Trần điên cuồng nuốt nước miếng: “Lâm tỷ, việc này… việc này là thế nào đây?”
“Lão tổ nhà họ Chu đó… lại bỏ qua như vậy?”
Đạm Đài Lâm đang định lên tiếng, Diệp Bắc Minh quay người đi về phía cô ta: “Vừa nãy cô chưa trả lời tôi, Tiểu Yêu tỷ tỷ sống ở gia tộc Đạm Đài thế nào?”
Cơ thể Đạm Đài Lâm run lên.

Khuôn mặt tái nhợt!
Sát ý băng lạnh lập tức bao trùm cô ta!
Hai chân Đạm Đài Lâm mềm nhũn, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.

Đang định lên tiếng.

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long ập đến.


Chỉ thiếu nửa tấc nữa là đâm vào trong miệng Đạm Đài Lâm!
Đạm Đài Lâm phun ra một ngụm máu tươi, hét lớn: “Anh Diệp, anh nghe tôi giải thích”.

“Đạm Đài Yêu Yêu sống ở gia tộc Đạm Đài rất tốt, cô ta thực sự rất ổn!”
“Bây giờ cô ta đang trong quá trình rèn luyện, hơn nữa còn được lão tổ trong tộc đánh giá cao!”
“Tôi xin thề bằng trái tim võ đạo, tôi không hề lừa anh!”
Sau khi nói xong, Đạm Đài Lâm nhắm mắt.

Cô ta thề bằng trái tim võ đạo, hoàn toàn là đang đánh cược!
Quả nhiên.

“Nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ khiến các người biết sống không bằng chết là thế nào!”
“Khoảng thời gian tới, tôi sẽ đến gia tộc Đạm Đài thăm Tiểu Yêu tỷ tỷ!”
Giọng nói lạnh băng vang lên.

Đạm Đài Lâm không ngừng run rẩy.

Xung quanh tĩnh lặng!
Lúc này, giọng của Đạm Đài Trần vang lên bên tai: “Lâm tỷ, hắn đã đi rồi”.

Khi Đạm Đài Lâm mở mắt, Diệp Bắc Minh đã biến mất.

Đạm Đài Trần hơi lo lắng: “Lâm tỷ, nếu bị Diệp Bắc Minh phát hiện cô lừa hắn, liệu có…”
Đôi mắt đẹp của Đạm Đài Lâm đầy tia máu: “Ai nói tôi lừa hắn?”
“Những gì tôi nói đều là thật, Đạm Đài Yêu Yêu đúng là được lão tổ trong gia tộc đánh giá cao, có vấn đề gì sao?”
“Một điều duy nhất khác là, Đạm Đài Yêu Yêu không chấp nhận sự đánh giá cao của lão tổ!”
Ánh mắt Đạm Đài Trần sợ hãi: “Lâm tỷ, nếu Diệp Bắc Minh biết được, chúng ta…”
Đạm Đài Lâm cười: “Hắn không có cơ hội biết đâu”.

“Hả?”
Đạm Đài Trần ngẩn người.


Đạm Đài Lâm cười lạnh lùng: “Cậu nhìn xung quanh đi!”
“Xung quanh?”, Đạm Đài Trần hơi nghi hoặc.

Nhưng vẫn nhìn ra xung quanh, gã ta kinh ngạc phát hiện, rất nhiều võ giả đang mau chóng rời khỏi nhà họ Chu.

Còn có một bộ phận lớn võ giả đuổi theo về hướng Diệp Bắc Minh rời đi.

Trong đó, không thiếu một vài lão quái vật thực lực cao thâm.

Đạm Đài Trần ngẩn người: “Những người này… muốn ra tay với Diệp Bắc Minh?”
Khóe miệng Đạm Đài Lâm nhếch lên ý cười dữ tợn: “Trong tay hắn có Kiếm Long Đồ, vừa nãy còn thi triển Tổ Long Pháp Tướng!”
“Không đúng, là Song Long Pháp Tướng hiếm thấy trên đời”.

Cô ta quay đầu âm lạnh nhìn Đạm Đài Trần: “Cậu cảm thấy người có thủ đoạn như vậy, đám lão quái vật đó có nỡ tha cho hắn không?”
“Suýt!”
Đạm Đài Trần sợ đến toàn thân run bắn.

Gã ta thấy đáng thương thay cho Diệp Bắc Minh!
Bị nhiều lão quái vật như vậy nhằm vào, không chết thì cũng lột mất lớp da!

Cùng lúc đó.

Nơi sâu nhất trong nhà họ Chu, bảy ông lão quỳ dưới đất, run lên bần bật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận