Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Nếu người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ chấn kinh mà chết!
Bởi vì bảy ông lão không phải ai khác, tất cả là lão tổ của nhà họ Chu.

Người nào cũng là cảnh giới Thần Chủ đáng sợ!
Kiếm Hy Hòa dựng ngược bên cạnh một ông lão trong đó, tối đen không ánh sáng.

Trên bề mặt có thêm một vết nứt!
Ông lão này, chính là chủ nhân của kiếm Hy Hòa.

Chu Cửu U!
Một người đàn ông trung niên đứng quay lưng với hướng đám lão tổ nhà họ Chu quỳ.

Chỉ với khí thế đó đã đàn áp một đám lão tổ nhà họ Chu như Chu Cửu U không thở nổi.

Cuối cùng, Chu Cửu U không chịu nổi áp lực này, cất giọng run run hỏi: “Đại nhân, tôi… vừa nãy tôi diễn cũng được đấy chứ?”
“Từ lúc ra tay ngăn cản Diệp Bắc Minh giết Chu Nhân Kiệt, tôi vô cùng tức giận, nhẫn nhịn!”
“Rồi đến Chu Nhân Kiệt chết, tôi cực kỳ tức giận…”
“Nhưng lại kiêng sợ thực lực của Diệp Bắc Minh, từ đó thỏa hiệp”.

Liền sau đó.

Người đàn ông trung niên quay đầu: “Rất tốt, có thể đoạt giải Oscar rồi!”
Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là sư phụ của anh.

Vua tàn sát!
“Oscar? Đó là cái gì?”
Chu Cửu U tỏ vẻ mặt nghi hoặc.

Vua tàn sát cười: “Có cần tôi giải thích cho ông không?”
Đồng tử của Chu Cửu U co lại, vội lắc đầu: “Không không không, tiền bối, không cần đâu”.

“Chỉ cần ông vui là được!”
Vua tàn sát châm một điếu thuốc: “Đồ nhi này của tôi có chút ngang ngược bá đạo phải không?”
“Không không không, không ngang ngược chút nào”.

Chu Cửu U lắc đầu: “Cậu Diệp thân thiện vui vẻ, lịch thiệp nho nhã”.

“Còn ân oán phân minh, thật thà giữ bổn phận!”
“Vậy sao?”
“Đúng thế, tuyệt đối không sai”.

Bảy lão tổ nhà họ Chu đồng thanh trả lời.

“Tôi cũng cảm thấy vậy, đồ nhi của tôi luôn là người tốt hiểu đạo lý”, Vua tàn sát cười.

“Là sư phụ, tính cách của tôi và đồ nhi của tôi giống nhau!”
Nói xong câu này.

Bước ra một bước, biến mất.

Đám bảy lão tổ Chu Cửu U sợ đến suy sụp tại chỗ, sắc mặt người nào cũng trắng bệch.

“Ông đúng là giống như đồ nhi của ông, giết người không chớp mắt!”
Ực ực!
Bảy người cùng nuốt nước miếng.

Quay đầu nhìn về một chỗ, một thi thể nằm đó.

Chính là một trong lão tổ nhà họ Chu.

Khoảnh khắc Vua tàn sát xuất hiện, vị lão tổ nhà họ Chu này liền ra tay.

Chỉ tiếc là, ông lão cảnh giới Thần Chủ này lại bị một ánh mắt của Vua tàn sát giết chết!
Cho nên mới có cảnh vừa nãy!
“Rốt cuộc người này là ai?”
“Bất kể là ai, ông ta cũng là người đứng sau Diệp Bắc Minh!”
“Rốt cuộc Diệp Bắc Minh có lai lịch thế nào?”
“Bất kể hắn có lai lịch thế nào, từ nay về sau, bất kỳ người nào nhà họ Chu gặp Diệp Bắc Minh cũng phải cung kính cho tôi!”
“Cung phụng hắn như ông nội cũng được!”
Khuôn mặt già của Chu Cửu U tái nhợt.

Một ông lão mặc cẩm bào hỏi: “Tứ ca, có đến mức đó không?”
“Cùng lắm, nước sông không phạm nước giếng với Diệp Bắc Minh là được rồi”.

Đôi mắt Chu Cửu U đỏ bừng: “Hôm nay chết một Chu Hiếu Thiên, một Chu Hoàng, còn chết hai lão tổ…”
“Những việc này không quan trọng, đáng sợ nhất là người đàn ông trung niên này, ông ta có sức mạnh tiêu diệt nhà họ Chu tùy ý!”
“Chẳng may lại đắc tội với Diệp Bắc Minh lần nữa, nhà họ Chu sẽ xong đời hoàn toàn!”

Vừa rời khỏi nhà họ Chu, đến một sơn cốc.

Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Đuổi theo lâu như vậy mà còn không ra tay hả?”
Một tràng tiếng bước chân ập đến, mười mấy ông lão cực kỳ già nua xuất hiện.

Bọn họ không dám lại gần, mà đứng cách đó mấy trăm mét!
Một ông lão mũi khoằm lên tiếng: “Nhóc con, mày cũng thật bình tĩnh đấy”.

“Mấy ông lão bọn tao đã đi theo mày từ lúc mày rời khỏi nhà họ Chu, mà bây giờ mày mới dừng lại!”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn mấy người: “Năm cảnh giới Thần Chủ!”
“Sáu cảnh giới Thần Vương hậu kỳ đỉnh phong!”
“Còn có năm cảnh giới Thần Vương hậu kỳ!”
“Thế trận cũng thật cường mạnh đấy, các ông tìm tôi có việc gì?”
Đột nhiên, một ông lão có khí tức rắn độc bước ra một bước, lạnh giọng uy hiếp nói: “Nhóc con, mày giả vờ cái gì hả?”
“Giao Kiếm Long Đồ trong tay mày ra đây, giao cả cách tu luyện Tổ Long Pháp Tướng ra nữa!”
“Bọn tao có thể đồng ý tha cho mày một mạng!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu tôi không giao ra thì sao?”
Ông lão có khí tức rắn độc nghiêm mắt lại: “Bọn tao có cả vạn cách có thể bắt mày giao ra”.

“Nếu không muốn chết một cách đau đớn, tốt nhất mày nên biết điều”.

“Ồ”.

Diệp Bắc Minh gật đầu một cách thản nhiên.

Xòe hai tay: “Các ông còn đợi gì nữa? Ra tay đi”.

Mười mấy người do dự, lại không có một ai dám ra tay!
Diệp Bắc Minh cười: “Không phải chứ, mười mấy người các ông cùng liên thủ, vậy mà không dám ra tay?”
Ông lão mũi khoằm nheo mắt: “Diệp Bắc Minh, tao biết mày có rất nhiều thủ đoạn”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui