Khó trách lúc rời khỏi Ma Quật, Diệp Bắc Minh phát hiện vùng đất Nhật Lạc bị sương độc bao phủ.
Anh còn cảm thấy kỳ quái!
Hóa ra là thế!
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra: "Là Tiểu Độc Tiên sư tỷ!"
"Chị ấy...!Chị ấy lại ở vùng đất Nhật Lạc?"
Anh kích động nhìn Tôn Kiếm Khung: "Tình huống hiện tại của Tam sư tỷ tôi thế nào rồi?"
Tôn Kiếm Khung ngây người: "Cô ấy là Tam sư tỷ của cậu?"
"Nói!"
Ầm!
Sát ý kinh khủng đè ép xuống.
Tôn Kiếm Khung suýt chút nữa bị dọa đến quỳ rạp xuống: "Anh...!Anh Diệp, ngay bảy ngày trước..."
"Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng cùng hạ lệnh truy nã, đuổi giết vị Tam sư tỷ này của cậu..."
"Chính là nữ hoàng Độc Tiên!"
Ông ta hít sâu một hơi: "Võ Đạo Minh liên tục chú ý chuyện này, thông qua tin tức mới nhất truyền về".
"Một ngày trước, nữ hoàng Độc Tiên đã bị nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, cùng vô số người thuộc tông môn, gia tộc tu võ bao vây bên trong Trụy Long cốc!"
"Đã quá hai mươi tư tiếng/mười hai canh giờ, hiện tại e rằng..."
Trên trán Diệp Bắc Minh nổi gân xanh, tức giận gào thét: "Con mẹ nó!"
"Sao ông không nói sớm?"
Khuôn mặt già của Tôn Kiếm Khung trắng bệch: "Tôi...!Tôi không biết đối với cậu cô ấy lại quan trọng như thế!"
Diệp Bắc Minh gầm lên: "Tôn Kiếm Khung, nói cho tôi vị trí của Trụy Long cốc!"
Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ.
Ông ta lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một sơn cốc trên đó.
"Ảnh Thuấn!"
Diệp Bắc Minh gào rú.
Trong nháy mắt, cả người biến mất.
Đám người Tôn Kiếm Khung hoàn toàn ngây dại, nghẹn họng nhìn trân trối: "Này...!Đây là võ kỹ gì vậy?"
"Là dịch chuyển tức thời sao?"
"Thật là đáng sợ..."
Mười vị nguyên lão Võ Đạo Minh đứng đằng sau toát mồ hôi lạnh.
Tôn Kiếm Khung quát: "Đừng quan tâm nhiều như vậy, hiện tại đều đi Trụy Long cốc hết cho tôi".
"Bổn minh chủ cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, Diệp Bắc Minh này hình như thật sự tức giận!"
"Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng...!phỏng chừng sắp xong rồi..."
"Hít hà!"
Mười vị nguyên lão Võ Đạo Minh hít ngược khí lạnh: "Tôn minh chủ, nào có khoa trương như vậy chứ?"
"Đúng đó".
Một lão giả gật đầu: "Dù Diệp Bắc Minh có nghịch thiên thế nào đi nữa, một mình cậu ta có thể đối phó với hai gia tộc Thượng Cổ?"
Lông mày Tôn Kiếm Khung xoắn lại với nhau.
Suy tư một lát, ông ta lắc đầu: "Mặc kệ cậu ta có thể hay không, bây giờ chúng ta lập tức đi Trụy Long cốc!"
"Có lẽ, chúng ta sắp chứng kiến lịch sử..."
...!
"Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn!"
Xa ngàn cây số bên ngoài nhà họ Chu, Diệp Bắc Minh nhanh chóng dịch chuyển.
Gần như mỗi lần hô hấp, anh đều dịch chuyển hơn mười cây số.
Từ khi rời khỏi chỗ đám người Tôn Kiếm Khung, mới chỉ qua mười mấy lượt hô hấp.
Tốc độ của anh nhanh đáng sợ!
Chỉ là.
Liên tục dùng Ảnh Thuấn mấy chục lần, sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên tái nhợt.
Chân nguyên tiêu tốn cực kỳ nghiêm trọng!
Anh vừa cắn nuốt đan dược, vừa tiếp tục sử dụng Ảnh Thuấn di chuyển.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lo lắng nhắc nhở: "Nhóc, đủ rồi!"
"Cậu còn di chuyển như vậy tiếp, chưa đi đến Trụy Long cốc thì cậu đã mệt chết trước rồi!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Tiểu Độc Tiên sư tỷ gặp nguy hiểm, chị ấy bị hai gia tộc Thượng Cổ vây công suốt một ngày rồi!"
"Nếu như tôi đến trễ một bước, có lẽ tôi sẽ không được gặp chị ấy nữa!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhưng cậu cũng phải chú ý đến tình trạng của mình!"
"Ảnh Thuấn là võ kỹ, nó được dùng để chiến đấu".
"Một trận chiến cũng chẳng dùng được mấy lần, cậu cứ liên tục dùng nó mấy chục lần để đi đường như vậy, nãy giờ không bị khô kiệt chân nguyên mà chết đã đủ may mắn!"
"Theo suy đoán của tôi, cậu dùng Ảnh Thuấn thêm mười lần nữa, chân nguyên sẽ hoàn toàn cạn kiệt!"
"Không may mắn, đan điền sẽ nổ tung!"
Diệp Bắc Minh lấy một giọt máu rồng ra: "Nếu như tôi nuốt một giọt máu rồng, có thể lại sử dụng Ảnh Thuấn không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngây người: "Nhóc, mẹ nó cậu quá lãng phí!"
"Đây là một giọt máu rồng đó, cậu biết cái này có ý nghĩa như thế nào không?"
...!
"Nếu cậu lấy nó ra, tất cả thế lực trên Đại Lục Chân Võ đều sẽ không màng mạng sống mà tranh đoạt!"
Diệp Bắc Minh hét lớn: "Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi ông có thể tiếp tục sử dụng Ảnh Thuấn hay không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng trả lời: "Có thể, ít nhất dùng được trên ba trăm lần!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Vậy là tốt rồi!"
Anh không hề do dự.
Nuốt thẳng một giọt máu rồng!
Rống!
Hơi thở của máu rồng như sóng thần xao động lan xa.
Tất cả ma thú trong phạm vi ngàn dặm đều khiếp sợ nhìn qua!
...!
Cùng lúc đó, Trụy Long cốc.
Toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi thứ ánh sáng đỏ như máu!
Trên mặt đất, khắp nơi đều là thi thể thối rữa do kịch độc, chẳng khác gì Địa Ngục nhân gian.
Chỗ sâu trong Trụy Long cốc, mấy ngàn người tu võ lạnh lẽo vây thành một vòng tròn, nhìn chòng chọc vào cô gái ở trung tâm!
Chương 800: Nóng vội chia của
Ngoài mấy người Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần, Lăng Thăng Long và Lăng Yên ra.
Còn có mười mấy người tu võ trên cảnh giới Thánh Chủ.
Ngạo Cửu Thiên người đầy bụi đất, cắn chặt răng: "Con đàn bà điên này, vì một tên Diệp Bắc Minh mà giết chết nhiều người như vậy!"
Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng bắt tay.
Tập hợp một trăm ngàn người tu võ đuổi giết nữ hoàng Độc Tiên!
Hiện giờ, tại chỗ chỉ còn lại mấy ngàn người.
Tổn thất vô cùng nặng nề!
Lăng Thăng Long bên cạnh ho khan hai tiếng: "Khụ khụ...!Dù sao cũng là thể Vạn Độc hiếm thấy!"
"Có điều, cái giá phải trả để giết chết cô ta thật sự quá lớn!"
Một lão giả âm trầm mở miệng: "Không sao, mỗi cm trên thể Vạn Độc đều là báu vật!"
"Chỉ cần giết cô ta rồi chúng ta chia xẻ máu thịt, bao nhiêu tổn thất cũng đáng giá!"
Mọi người quay sang nhìn lão ta.
Da đầu chợt tê dại.
Lão tổ Quỷ Y Môn!
Phần cằm của lão ta hoàn toàn thối rữa!
Gần như chỉ còn có nửa cái đầu!
Cuống họng không ngừng nhúc nhích để phát ra âm thanh.
Một bà lão cụt tay đỏ mắt: "Chồng tôi chết dưới kịch độc của con điên này, nhà họ Thạch tôi muốn một cánh tay của cô ta!"
Lăng Thăng Long hừ lạnh: "Thạch bà bà, bà xí phần hơi lớn quá rồi đấy!"
"Bao nhiêu người đây còn chưa đủ chia, một mình bà muốn một cánh tay?"
Thạch bà bà hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Thăng Long: "Lão già, nếu không phải do ông thì nhà họ Thạch tôi cũng sẽ không thiệt hại nặng nề như vậy".
"Bà già này chỉ muốn một cánh tay, cho nhà họ Lăng ông đủ mặt mũi rồi đấy!"
Lão tổ Quỷ Y Môn nhếch miệng cười: "Lão phu muốn tử cung của cô ta, tử cung của đàn bà là thứ quý giá nhất!"
"Đó là nơi sản sinh ra vạn độc, người bình thường đụng phải một chút dịch máu của người phụ nữ mang thể Vạn Độc đều sẽ bị độc chết!"
"Bằng không thì lão phu thật sự rất muốn xem thử, đứa con do thể Vạn Độc sinh ra rốt cuộc sẽ có dáng vẻ gì..."
"Khặc khặc khặc!"
Lão tổ Quỷ Y Môn cười: "Đáng tiếc, không có người đàn ông nào có thể kết hợp với cô ta!"
Bởi vì thiếu mất cái cằm, lão ta trông cực kỳ kinh khủng!
"Nhà họ Nguyên tôi muốn một cái bắp đùi của cô ta!"
"Dựa vào đâu chứ? Nhà họ Hùng tôi cũng muốn một cái đùi!"
"Nhà họ Phương tôi muốn đầu cô ta!"
"Nhà họ Phương mày cút mẹ đi, nhà họ Hàn tôi muốn đầu cô ta rồi!"
"Nhà họ Thương muốn nội tạng!"
"Nhà họ Thương? Mày cũng xứng á? Quả tim là của nhà họ Từ!"
"Không phục thì đánh một trận?"
Mấy trăm tiếng nói cùng vang lên, không ngừng tranh cãi!
"Đủ rồi!"
Đột nhiên, một tiếng quát khẽ truyền đến.
....!
...!
Mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn.
Chỉ thấy khuôn mặt đeo mạng che mặt của Lăng Yên.
Dưới mạng che mặt là gương mặt đã thối rữa vì trúng độc!
Ánh mắt của Lăng Yên vô cùng thù hận: "Con đĩ này còn chưa có chết đâu, mấy người đã nghĩ đến việc chia cắt độc thể của cô ta?"
Mọi người nhướng mày.
Lăng Yên không hề khách sáo: "Nói không chừng chốc nữa lúc vây đánh con đĩ này sẽ còn chết thêm một đám người nữa đấy!"
"Đến lúc đó rồi thảo luận lại chuyện chia của sau, sẽ không có nhiều người, cũng không phiền phức như bây giờ!"
Vừa dứt lời, xung quanh ồ lên!
Gần như tất cả mọi người đều căm tức nhìn Lăng Yên!
"Cô!"
,,,
"Láo xược!"
"Một đứa nhóc con mà dám nguyền rủa chúng ta như thế?"
"Có tin lão phu một phát đập chết cô không!"
Một đám lão giả quát lớn.
Lăng Yên đến từ nhà họ Lăng, không ai dám ra tay thật.
Thạch bà bà nhếch miệng nhe răng cười: "Cô bé này nói cũng không sai, chờ giết chết nữ hoàng Độc Tiên đã!"
"Rồi chúng ta thảo luận chia cắt độc thể như thế nào cũng không muộn, mọi người cùng nhau ra tay, tranh bằng bản lĩnh của mình!"
"Nếu ai không may chết mất thì không có phần nữa!"
Lão tổ Quỷ Y Môn phát ra tiếng cười như ác quỷ: "Khặc khặc khặc, Quỷ Y Môn đồng ý!"
Lăng Thăng Long gật đầu: "Nhà họ Lăng không có ý kiến!"
Ngạo Cửu Thiên lạnh lẽo nhả ra một câu: "Nhà họ Ngạo đồng ý!"
Mọi người nhìn nhau.
Chợt.
"Nhà họ Hùng đồng ý!"
"Nhà họ Phương đồng ý!"
"Phá Đao Môn đồng ý!"
"Vậy còn chờ gì..."
"Giết!"
Trong chốc lát, mấy ngàn bóng thời đồng thời lao tới.
Đúng lúc này, nữ hoàng Độc Tiên đột nhiên mở mắt, cơ thể bộc phát ra một mảnh sương độc kinh khủng!
Vù!
Nó hóa thành một cơn gió đen, quét sạch về phía trước.
"Á..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên
Mấy trăm người tu võ lập tức hóa thành sương trắng, chết ngay tại chỗ!
Đám Thạch bà bà và lão tổ Quỷ Y Môn nhanh chóng lùi về phía sau, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn đằng trước.
Khuôn mặt già nua của Thạch bà bà vặn vẹo: "Đúng là con đĩ đáng chết, đến giờ vẫn có thể thả ra loại sương độc kinh khủng này!"
Con ngươi lão tổ Quỷ Y Môn lạnh lẽo: "Hừ, theo lão phu đánh giá, cô ta nhiều nhất còn có thể phóng ra loại sương độc với cường độ này thêm ba lần nữa!"
"Ông chắc chắn chứ?"
Một người đàn ông trung niên nhìn qua.
Lão tổ Quỷ Y Môn gật đầu: "Chắc chắn!"
"Vậy xem may mắn của từng người!"
"Giết!"
Mấy ngàn người tu võ một lần nữa đồng loạt ra tay, ai ai cũng giết đỏ cả mắt, khí thế ngút trời!
Vù!
Nữ hoàng Độc Tiên lại thả ra khí độc, quả nhiên suy yếu hơn lần trước rất nhiều!
Chỉ có hơn hai trăm người chết đi.
"Haha, cô ta không xong rồi!"
"Thừa dịp cô ta kiệt sức, giết cô ta!"
"Giết!"
Tiếng giết chóc long trời lở đất vang lên, nữ hoàng Độc Tiên cắn răng phản kích.
Ầm.
Nghe như tiếng sét nổ tung, sương độc tản ra ngoài.
Lần này, không đến trăm người ngã xuống..