Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Soạt!

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt lên người Ngụy Kinh Phú: “Ông thì sao?”

Chèn ép!

Kinh hoàng!

Run rẩy!

Sợ hãi!

Đại soái Long Hồn Ngụy Kinh Phú sợ hãi cúi đầu: “Diệp… Diệp thiếu soái, cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải người của nhà họ Ngụy này!”

Ông ta dùng tốc độ cực nhanh giải thích.

“Mặc dù tôi cũng họ Ngụy, nhưng không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Ngụy này”.

“Cậu biết đấy, Long Quốc có đến mấy tỷ người, trùng tên trùng họ không biết mấy trăm ngàn người”.

“Có một hai người họ giống nhau”.

“Rất… Khụ… rất hợp lý đúng chứ?”

Hợp lý!

Chắc chắn vô cùng hợp lý luôn!

Một giây.

Hai giây!

Mười giây!

Không nghe thấy tiếng của Diệp Bắc Minh.

Ngụy Kinh Phú cứ như vậy cúi đầu, không dám thở mạnh!

Mỗi giây đều như bị giày vò.

Qua khoảng hai phút, bên tai truyền tới tiếng nói: “Ngụy Thần, Ngụy Thần… người ta đi rồi”.

Ngụy Kinh Phú ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh và hai sư tỷ đã sớm không thấy bóng dáng đâu.

“A…”

Toàn thân Ngụy Kinh Phú run rẩy, ngã ngồi trên đất, suýt chút nữa sợ đến mệt lả.

Nét mặt già nua của thư ký Tiền có chút trắng bệch: “Không ai được phép đi!”

Ông ta vội vàng gọi một cuộc điện thoại.

Mấy phút sau.

Thư ký Tiền quay lại, quét mắt nhìn mọi người: “Chư vị, nhà họ Ngụy xảy ra biến cố, nổ khí đốt tự nhiên”.

“Dẫn đến Ngụy Công và tất cả tầng lớp cấp cao bị đốt chết!”

“Tất cả những gì mọi người nhìn thấy hôm nay đều là ảo giác”.

Sau khi bỏ lại những lời này.

Thư ký Tiền vội vã rời đi!

Không cần cảnh cáo, cũng không cần uy hiếp.

Thư ký Tiền cũng lên tiếng rồi!

Ý của ai, không cần nói cũng biết!

Ai dám đi truyền ra ngoài chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui