Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Trong lòng Nam Cung Nhã như cuộn lên sóng to gió lớn: "Tôi là Chủ Thần sơ kỳ đó!”
"Một tên cảnh giới Hợp Nhất cỏn con như anh sao có thể sở hữu sức mạnh như vậy?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: "Mạng lưới thông tin của gia tộc thượng cổ như các cô lạc hậu đến vậy à?"
"Cảnh giới Thần Chủ sơ kỳ được tính là cái thá gì? Ngay cả đến Thần Chủ trung kỳ tôi cũng chém giết mấy người rồi!"
Thân thể yêu kiều của Nam Cung Nhã run lên: "Cái gì?"
Biểu cảm của cô ta hoàn toàn thay đổi: “Diệp Bắc Minh anh không thể giết tôi, tôi và Nam Cung Uyển là người đồng tộc!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lãnh đạm: “Cô nói nhảm nhiều quá rồi đấy”.

Anh lười phải hỏi nhiều, trực tiếp soát hồn!
Con ngươi xẹt qua tia sáng!
Một tia sáng màu máu bắn vụt ra khỏi mắt anh rồi chìm vào trong mắt Nam Cung Nhã!
Ngay lập tức, mọi thứ cô ta biết đều hòa vào trong tâm trí Diệp Bắc Minh.

“Gia tộc Nam Cung muốn mình làm gia chủ? Nam Cung Nhã ghen ghét với Nam Cung Uyển nên muốn ra tay giết chết mình?”
Diệp Bắc Minh cau mày.

Nam Cung Nhã căn bản không biết nội dung của bức tranh tường.

Cô ta muốn giết anh chỉ vì đố kỵ với Nam Cung Uyển!
“Đại lục Thượng cổ? Gia tộc Nam Cung?”

“Vậy mà có thể trôi lơ lửng phía trên Đại lục Chân Võ?”
“Đại lục Thượng cổ vậy mà rơi vào trạng thái vỡ nát?”
“Vì lực chi phối của thế giới mà cảnh giới Thần Chủ trở lên không thể rời khỏi Đại lục Thượng cổ?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, giống như có đang nghiền ngẫm điều gì đó mà gật đầu.

Sau một lúc.

Anh lấy lại bình tĩnh!
Cả người Nam Cung Nhã thấm ướt mồ hôi lạnh giống như một con chim cút nằm sõng soài dưới đất: “Anh… anh rốt cuộc là ai?”
“Sao sanh lại biết soát hồn?”
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn cô ta: “Cô nói nhiều quá rồi đấy”.

Nam Cung Nhã cảm nhận được sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ người anh, run cầm cập nói: “Xin hãy tha mạng…”
Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ như không: “Yên tâm, tôi sẽ không giết cô đâu”.

Nói đoạn liền giơ tay lên, giữa lòng bàn tay anh xuất hiện một con rồng máu!
Dưới cái nhìn sững sờ của Nam Cung Nhã, rồng máu bay lượn một vòng quanh người cô ta.

Từng mảnh phù văn đỏ thẫm cũng bạo phát ra ngoài.

Nam Cung Nhã phun ra một ngụm máu, tất cả đều hòa tan vào mảnh phù văn máu kia!
“Khế ước nô lệ!”
Thân thể Nam Cung Nhã kịch liệt run rẩy: “Anh!”
Cô ta như rơi vào điên loạn mà gào thét: “Không! Không! Không!!!"
“Đừng, tôi không muốn làm nô lệ của anh!”
Nam Cung Nhã như sắp phát điên!
Một khế ước nô lệ ở cấp độ linh hồn!
Trừ khi chính bản thân cô ta nguyện ý, nếu không khế ước sẽ hoàn toàn không có cách nào hình thành.

Diệp Bắc Minh vậy mà đơn phương khiến hợp đồng nô lệ phát huy hiệu lực?
Cô ta làm sao biết được đây là thủ đoạn mà Diệp Bắc Minh tự động lĩnh ngộ được sau khi bước vào tầng hai của Cửu U Thần Ma Quyết!
Diệp Bắc Minh lạnh băng nhìn cô ta: “Tất cả mọi thứ về cô tôi đều biết hết rồi!”
“Cô từ nhỏ đã ghen tỵ với Nam Cung Uyển, cô ấy xinh đẹp hơn cô, mà tài năng cũng cao hơn cô!”
“Cô có nằm mơ cũng muốn cô ấy chết để chiếm lấy vị trí của cô ấy!”
“Hiện tại cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, chăm sóc Nam Cung Uyển cho tốt!”
“Nếu như cô ấy bị tổn hại dù chỉ là một sợi tóc, tôi bảo đảm cô chết không có chỗ chôn!"

Nam Cung Nhã bàng hoàng cực độ, gục đầu đáp: “Vâng thưa chủ nhân!”
……
Trong tế đàn cổ kính của gia tộc Nam Cung.

Một ánh sáng trắng lóe lên.

Nam Cung Uyển bước ra từ bên trong.

Một thiếu phụ khoác cung trang canh giữ ở một bên kinh ngạc hỏi: “Uyển Nhi, sao thế? Sao lại trở về sớm như vậy?”
Nam Cung Uyển hít sâu một hơi: “Sư phụ, con muốn tu luyện Thái Thượng Vong Tình quyết!”
Thiếu phụ kia giật mình.

Nhưng ngay sau đó lại vui mừng khôn xiết: " Uyển nhi, con nghĩ thông suốt rồi sao?”
"Tại sao?"
Thiếu phụ hoài nghi, lập tức biến sắc: “Không lẽ thằng nhóc đó ức hiếp con rồi?”
Nói đoạn ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng: “Sư phụ giết hắn cho con!”
“Không!”
Nam Cung Uyển lắc đầu: “Sư phụ, chuyện này không liên quan gì tới anh ta”.

“Là do tâm lý con không vượt qua nổi ải kia!”
"Từ giờ trở đi, thế giới của Uyển nhi không cần tới đàn ông nữa”.

“Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ cùng sư phụ tu luyện Thái Thượng Vong Tình quyết!”
Thiếu phụ nghe vậy thì hưng phấn: “Uyển Nhi, lựa chọn của con không sai đâu!”
“Đàn ông chỉ là hòn đá kê chân giúp con trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi!”

“Thái Thượng Vong Tình kết hợp với dị hỏa là quá phù hợp với con rồi, chỉ cần con tu luyện Thái Thượng Vong Tình thôi”.

“Sư phụ cam đoan, trong vòng một trăm năm con sẽ trở thành người lớn mạnh nhất gia tộc Nam Cung!”
“Đến lúc đó, con muốn có loại đàn ông nào mà không có? Tất cả đàn ông khắp Đại lục Thượng cổ đều sẽ khuất phục dưới váy con!”
……
Gia tộc Đạm Đài, sâu trong nhà tù.

Đạm Đài Yêu Yêu bị giam giữ ở nơi này, khắp thân thể cô phủ đầy vết thương, dáng vẻ thảm thương vô cùng.

Khuôn mặt trái xoan mềm mại lúc đầu cũng bị trầy xước hơn chục vết cắt đáng sợ!
Cả người cô đều là vết lằn roi và bầm tím!
Những giọt máu tươi tí tách nhỏ xuống nền đất, sau khi mấy con chuột bò tới liếm láp vài giọt, con ngươi vậy mà phát ra một tia nhân tính!
Chít!
Bỗng nhiên một luồng khí hung bạo ập tới không cho những con chuột đó có thời gian trốn chạy.

Trong nháy mắt hóa thành làn sương máu!
Thanh âm lạnh lùng của Đạm Đài Lâm cũng theo đó vang lên: “Đúng là tà môn mà!”
“Chỉ vài giọt máu cũng có thể khiến những con chuột cống này thức tỉnh linh tính!”
“Máu của cô quả nhiên là bảo vật trân quý, chẳng trách lại là một trong mười đại thiên nữ, trên người ẩn chứa khí vận khủng bố!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận