842
Hơn ba ngàn đàn em tản ra giống như đàn kiến, bao vây quanh đám người Diệp Bắc Minh không lọt giọt nước!
Sắc mặt An Nhã xám như tro: “Xong đời rồi…”
An Trần chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Ông Barrett, chính hắn đã giết Max!”
Barrett chấn kinh nhìn qua, hơi thộn người.
Bởi vì hành động của Diệp Bắc Minh thực sự khiến người ta sợ hãi!
Anh một tay cầm kiếm, điên cuồng chém… một ngọn núi?
Đỉnh của ngọn núi đó đã bị chém mất, lộ ra đường khe khổng lồ hình chữ V.
“Nhóc con, mày đang làm gì hả?”
Barrett lạnh giọng nói: “Mày đã giết thành viên nòng cốt của Hắc Long Hội, không cho bọn tao một lời giải thích hả?”
Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại.
Nhả ra một chữ: “Cút!”
Một luồng sát ý kinh thiên từ cơ thể anh bùng phát ra.
Barrett lùi lại hai bước theo bản năng, sau đó thẹn quá hóa giận: “Fuck, nổ súng, tất cả nổ súng cho tôi!”
“Dám coi thường Hắc Long Hội? Mày muốn chết hả!”
Pằng pằng pằng!
Đạn điên cuồng ập về phía Diệp Bắc Minh như mưa rơi.
“Tao đã nói, cút!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, quay đầu lại giống như một con thú hoang!
Trong đôi mắt của anh đầy tia máu!
Gừ!
Thậm chí từ trên người anh phát ra một luồng sát khí kinh thiên!
Soạt!
Anh chém một đường kiếm Đoạn Long về phía đám người Hắc Long Hội, kiếm khí nghiền áp xuống như dãy núi.
Phụt!
Một vệt kiếm đáng sợ chém đến trong giữa đám người Hắc Long Hội, Barrett bị tấn công thành sương máu.
Các thành viên khác của Hắc Long Hội thương vong không đếm xuể, có đến hơn ngàn người bị giết chết bởi đường kiếm này.
Biến mất!
Đúng thế.
Hoàn toàn biến mất!
Hơn hai ngàn người khác bị kiếm khi đáng sợ đánh đến chết hơn một nửa, nội tạng vỡ nát, máu chảy thành sông.
Chỉ có hai ba trăm người may mắn sống sót.
Nhưng cả lỗ mắt mũi miệng đều chảy máu, hoàn toàn trở thành phế nhân!
“A…”
An Nhã sợ đến quỳ ngồi xuống đất như con vịt.